Chương 48: Rơi xuống đất

Sau khi ghi xong, cô tắt đèn lên giường, hai người đều mặc quần áo dài tay, không biết là vì thấy xấu hổ hay đề phòng lẫn nhau.

Buổi tối Hạ Thanh Nịnh vẫn ngủ ở ngoài, để lại nhiều chỗ cho Lục Kinh Chập.

Cô nhớ mang máng tối đó cô vì ôm mà dựa vào người Lục Kinh Chập, anh tức giận xốc chăn lên bảo mình cút đi.

Anh kháng cự cùng mình tiếp xúc cơ thể như vậy, chính mình vẫn nên cách xa anh, nếu không lát nữa ngủ lại tựa vào anh, nói không chừng anh lại muốn đuổi mình ra ngoài, bây giờ mình không bị bệnh, cũng không tìm được cớ gì.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô nhỏ bé nằm đó, chăn mền gì hơi hở ra, Lục Kinh Chập nhìn cô cách mình rất xa, như có điều suy nghĩ.

Hình như cô thật sự đang cố gắng giữ một khoảng cách với anh.

Rõ ràng anh nên vui, dù sao cô tự mình hiểu lấy, không có suy nghĩ xấu xa gì với anh, nhưng không biết vì sao, trong lòng anh cũng không vui vẻ như trong dự đoán.

Lúc này Hạ Thanh Nịnh đã ngủ, mấy ngày nay ngủ ở trên giường nhỏ của bệnh viện thật sự không thoải mái, cũng không an tâm, cho nên một giấc ngủ này, cô ngủ rất say, sau khi tỉnh giấc, trời đã sáng.

Hạ Thanh Nịnh vô thức trở mình, lại quên đi mình cách mép giường rất gần, vừa lật một cái đã ngã xuống đất.

“Á!”

Theo cơ thể rơi xuống mặt đất, Hạ Thanh Nịnh vô thức kêu lên một cái.

Kiểu giường gỗ cũ cách mặt đất hơi xa, mông Hạ Thanh Nịnh bị ngã đến đau nhức, mặt cô nhăn lại, vừa xoa mông vừa lẩm bẩm: “Đau quá đi!”

Động tĩnh của cô đánh thức Lục Kinh Chập, vừa mở mắt ra quay đầu nhìn lại, trên giường đã không có người.

Ngay lúc anh nghi hoặc, bỗng nhiên thấy một bàn tay từ dưới giường vươn lên, sau đó thấy Hạ Thanh Nịnh từ dưới đất leo lên.

Nhìn là biết ngã xuống giường.

Hạ Thanh Nịnh thấy Lục Kinh Chập nhìn mình, có chút xấu hổ, dù sao người đã lớn như vậy, ngủ còn có thể ngã xuống giường, đúng là mất mặt.

“Ngại quá, làm ồn đến anh.” Vì che giấu xấu hổ, Hạ Thanh Nịnh cố gắng nở nụ cười, chẳng qua cô có thể cảm giác được, nụ cười này nhất định còn khó coi hơn cả khóc.

“Không sao chứ?” Lục Kinh Chập nhìn cô vẫn luôn chống nạnh, còn có vẻ mặt cười như mếu, hỏi.

“Không sao, không sao.” Hạ Thanh Nịnh vội xua tay, sau đó nhìn đồng hồ treo tường, nói.

“Anh ngủ thêm một lát đi, tôi đi làm.”

“Đi làm?” Lục Kinh Chập hơi nghi hoặc, cũng không biết cô làm ở xưởng may quốc doanh.

“Ừ, 7 giờ 30 bắt đầu làm việc.” Hạ Thanh Nịnh đáp.

Lục Kinh Chập không hỏi thêm gì nữa, Hạ Thanh Nịnh lấy bộ lao động màu xanh ra mặc vào, quần áo dài tay, màu sắc rất tối, sau khi mặc vào cả người xám xịt.

Quần áo này thật sự không đẹp, may mắn dáng dấp Hạ Thanh Nịnh xinh đẹp, cho dù mặc quần áo mộc mạc vẫn khó che lấp vẻ ngoài của cô.

Mặc xong, cô mở cửa đi ra ngoài, vừa hay gặp được Hà San San bưng chậu rửa mặt đi ngang qua.

Hà San San nghiêm mặt nhìn Hạ Thanh Nịnh, dáng vẻ rất khó chịu.

Khó chịu thì khó chịu, Hạ Thanh Nịnh mặc kệ cô ta, vừa định qua nhà bếp, đã thấy Hà San San trợn mắt nói chuyện với mình.

“Sáng sớm đã ầm ĩ trong phòng, động tĩnh lớn như vậy là sợ người khác không biết các chị đang làm gì à? Đúng là không biết xấu hổ.”