Chương 43: Ăn chút đồ của chị thì sao nào

Cơ thể này của Hạ Thanh Nịnh nhỏ bé, sao có thể là đối thủ của Hạ Thanh Nịnh, hộp sữa nhanh chóng bị cô ta cướp đi, chỉ thấy cô ta ôm hộp sữa, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí nhìn Hạ Thanh Nịnh, dõng dạc nói.

“Ăn chút đồ của chị thì sao nào?” Nói xong còn chưa hết giận giơ tay đẩy Hạ Thanh Nịnh một cái.

Sức lực cô ta lớn như trâu, Hạ Thanh Nịnh bị đẩy một cái, cơ thể lùi lại, thiếu chút ngã sấp xuống, lúc này Lục Kinh Chập đi vào nhà, nhanh nhẹn đỡ vai cô.

Đợi sau khi Hạ Thanh Nịnh đứng vững, sắc mặt Lục Kinh Chập âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mặt Hà San San.

Hà San San bị anh nhìn đến chột dạ, không biết vì sao mỗi lần đối diện với ánh mắt Lục Kinh Chập, cô ta đều sợ hãi, cũng không phải do dáng dấp anh dọa người, quan trọng là khí thế nghiêm túc trên người anh quá mạnh, khiến cho người ta không thể xem nhẹ.

“Em… Em không cố ý.” Hà San San chột dạ, lắp bắp nói, nói xong lại vô thức đặt sữa mạch nha trong tay lên bàn.

“Nếu như còn có lần sau dám ra tay với cô ấy…” Lục Kinh Chập đè nén lửa giận, lạnh giọng nói: “Tôi không ngại để tay cô không nhấc lên nổi nữa.”

Nghe xong lời này, mặt Hà San San tái đi, hiển nhiên là bị làm cho sợ hãi, Lục Kinh Chập không nói gì nữa, về thẳng phòng.

Sau khi Lục Kinh Chập đi, Hạ Thanh Nịnh đi đến trước bàn, ngay trước mặt Hà San San đậy nắp lại, ôm cả hai hộp đi.

Trơ mắt nhìn Hạ Thanh Nịnh ôm vào phòng, lại nhìn thìa trên tay sắp chạm vào được sữa mạch nha, trong lòng Hà San San xấu hổ giận dữ, ấm ức lại ghen ghét, nhưng cái gì cũng không dám nói.

Hạ Thanh Nịnh về phòng, đặt hai hộp sữa mạch nha lên bàn, trong lòng vẫn còn sợ, dù cho tư tưởng bên trong cô không yếu đuối như nguyên chủ, nhưng đối với thực lực tuyệt đối trước mặt, cô vẫn không cách nào bảo vệ mình.

May mắn Lục Kinh Chập trở về, bọn họ mới không dám làm loạn như vậy, Hạ Thanh Nịnh âm thầm hạ quyết tâm, bắp đùi này mình nhất định phải ôm.

Cô vào nhà bếp cầm lấy hai cái bát, múc hai muỗng to sữa mạch nha vào, sữa gặp nước sôi lập tức tan ra, lại dùng thìa khuấy lên, mùi thơm ngập tràn phòng.

Cô đặt một bát trước mặt Lục Kinh Chập, Lục Kinh Chập không uống mà nói với cô.

“Không cần, tự cô uống là được.”

Sức khỏe của anh rất tốt, hoàn toàn không cần đến sữa, chỉ có người thiếu dinh dưỡng như cô, một lần cảm vặt đã phải đi truyền dịch mới nên bồi bổ.

Lúc đầu thấy cô yếu đuối như vậy, anh còn hoài nghi có phải cô quá kén ăn hay không, nhưng nghe cô nói vì tiết kiệm tiền, lại thấy Hà San San bá đạo như vậy, anh mới hiểu nguyên nhân thực sự.

“Đã pha xong rồi, anh uống chút đi.” Hạ Thanh Nịnh nói xong, bưng bát mình lên uống.

Cô bưng bát, gương mặt nho nhỏ gần như bị bát che khuất.

Cô ăn gì cũng luôn lịch sự, bây giờ cũng là từng ngụm nhỏ uống vào.

Nhưng hành động này ở trong mắt Lục Kinh Chập, lại thành cảm giác không nỡ uống, anh đặt bát của mình trước mặt cô, trầm giọng nói.

“Đừng tiết kiệm, uống hết lại mua.”

Hạ Thanh Nịnh ừ, sau đó thò đầu ra khỏi bát, khóe môi dính sữa, gương mặt nho nhỏ vừa tinh xảo lại đáng yêu.

Chính bản thân Lục Kinh Chập cũng không phát hiện ra, lúc anh nhìn Hạ Thanh Nịnh, khóe môi hơi cong lên.