Chương 32: Ngủ riêng

Cô cầm chăn trên tay không chịu buông, cố gắng muốn rặn ra nước mắt, nhưng nghĩ hết chuyện đau lòng một lượt cũng không chảy được nước mắt, xem ra cô vẫn cần luyện khả năng diễn kịch.

“Anh có thể ngủ ở đây không?” Cô cố gắng để cho giọng mình nghe qua mềm yếu, sợ anh hiểu lầm lại vội vàng giải thích.

“Ý tôi là chỉ ngủ, đắp riêng chăn, không làm gì hết.”

Lục Kinh Chập thấy cô không buông tay, cũng không cưỡng ép kéo chăn, nhưng cũng không dự định ở lại, hai người cứ như vậy giằng co.

Giằng co một lúc lâu, Hạ Thanh Nịnh nghĩ nghĩ, dứt khoát nói rõ với anh.

“Anh cũng thấy hôm nay bọn họ đối xử với tôi như thế nào rồi, nếu biết hai chúng ta không ngủ chung phòng, cũng không biết sẽ truyền ra tin đồn gì nữa.”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Lục Kinh Chập rõ ràng thả lỏng, nhưng cân nhắc đến quá khứ của cô, vẫn không đồng ý.

Thấy giả bộ yếu đuối đáng thương đều không được, Hạ Thanh Nịnh bắt đầu phân tích tình hình cho Lục Kinh Chập.

“Hôm nay anh ở phòng cha, ngày mai cha về, anh lại ở đâu?” Phân tích xong cô vội biểu đạt: “Anh yên tâm, tôi sẽ ngủ ngoan.”

“Ngoan?” Lục Kinh Chập nghe nói vậy, ngọn lửa năm xưa lại dấy lên, không nhịn được châm chọc.

“Nửa đêm ngủ đến giường người khác là ngoan sao?”

Lời này đúng là làm tổn thương người ta, lần này Hạ Thanh Nịnh thật sự cảm thấy tủi thân, một sinh viên đại học như cô, chuyện gì cũng không làm, cứ vậy xuyên sách, cô chỉ muốn sống tốt ở thế giới này thôi, vậy mà ấm ức thành dáng vẻ gì, còn phải năm lần bảy lượt bị người ta lấy chuyện “leo” giường ra nhục nhã.

Nhưng cố tình cô còn chưa cách nào giải thích được, dù sao nguyên chủ cũng bị người ta phát hiện trên giường Lục Kinh Chập, đám người Vương Minh Phương lại làm đến một giọt nước cũng không lọt, lần trước cô nói chân tướng cũng không ai tin, bây giờ Lục Kinh Chập không tin mình, chính mình lại nói với anh lần nữa, sẽ chỉ khiến anh cảm thấy mình đang nói dối, tranh thủ đồng tình, sẽ khiến anh càng ghét mình hơn.

Vừa rồi làm cách nào cũng không khóc được, lần này hay rồi, nước mắt chảy ra, vừa khóc, trên tay cũng không còn sức, vô thức buông lỏng.

Cảm giác được Hạ Thanh Nịnh thả lỏng tay, Lục Kinh Chập ôm chăn đang định đi ra ngoài, vừa quay đầu nhìn thấy cô lau nước mắt, cô không khóc thành tiếng, nước mắt cứ thế chảy, nhìn qua rất đáng thương.

Nhìn cô như vậy, Lục Kinh Chập có chút không đi nổi, cũng ý thức được chính mình lại nặng lời, bây giờ hành vi của mình có khác gì đám người bắt nạt cô.

Do dự một lúc, anh quay người đặt chăn xuống giường, trầm giọng nói.

“Được rồi, cô đừng khóc, tôi ngủ ở đây.”

Lục Kinh Chập đột nhiên thỏa hiệp khiến cho Hạ Thanh Nịnh cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng lẽ nước mắt của mình có tác dụng?

Quả nhiên trước mặt đàn ông, nước mắt chính là vũ khí tốt nhất của phụ nữ.

Thật ra đứng ở góc độ của anh, cô cũng có thể hiểu được hành động của anh, dù sao bị người ta mưu hại, trên lưng gánh tiếng xấu, còn phải xuất phát từ trách nhiệm cưới người mà mình ghét, là người đều sẽ có tâm trạng mâu thuẫn.

Thấy anh chịu ở lại, Hạ Thanh Nịnh cũng không làm kiêu, lập tức lau sạch nước mắt trên mặt, chân thành nhìn anh, nói.

“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì anh.”