Chương 9

Ánh mắt kia khiến Lục Ứng Trì như bị bỏng, vô thức thả lỏng tay.

Kiều Ngô nghiêng người, nhìn hai người tức đến phồng mang trợn mắt, khóe môi cong cong: “Nếu đã không làm được gì, hoặc hai người tự đi, hay để tôi cho người mời đi?”

Năm phút sau, hai người chỉ kịp rửa mặt qua loa, mặt mũi u ám ngồi lên xe riêng, bị bảo vệ “áp giải”. Lục Ứng Trì định tự lái nhưng do còn đang say rượu, lại chỉ mới ngủ được chưa đầy hai tiếng nên bị Kiều Ngô tịch thu chìa khóa.

Kiều Ngô đứng ngoài xe vẫy tay: “Đi đường cẩn thận, học hành chăm chỉ nhé.”

Đáp lại chỉ là cửa kính xe lạnh lùng kéo lên. Lục Ứng Trì nhìn hộp đồ ăn bên tay, nghiến răng. Cô rốt cuộc phát điên gì vậy? Thật sự tưởng cậu không dám sa thải cô à?

Cùng lúc đó, bụng cậu réo một tiếng rõ mồn một, còn hơi nhói nhói - hậu quả của việc uống quá nhiều khi bụng rỗng tối qua.

Cậu kéo dài mặt mở hộp bữa sáng ra, vừa nhìn thấy bên trong liền khựng lại.

Thức ăn quá đỗi giản dị, chẳng giống phong cách nhà họ Lục. Không đúng, cậu đã bao năm không ăn sáng ở nhà rồi. Trong hộp là cháo kê nóng hổi, trứng luộc, hoa quả cắt sẵn, sandwich gói kỹ, kèm theo thuốc dạ dày và một bình nước giữ nhiệt.

Bên trong còn có một tờ giấy ghi chú:

Uống cháo và ăn trứng trước, đợi dạ dày ổn rồi hãy ăn món khác. Nếu thấy khó chịu thì uống thuốc, nhớ uống nhiều nước ấm.

Lục Ứng Trì vừa nhìn đã nhận ra nét chữ.

Cô từ nhỏ đã học giỏi, viết chữ cũng đẹp. Khi cậu mới học viết, chính là cô cầm tay cậu nắn nót từng nét.

Cậu vò nát mảnh giấy.

Xong rồi, chắc chắn cô bị cái gì nhập rồi.

Bên kia, Lục Ninh cũng nhìn hộp bữa sáng trên tay với tâm trạng phức tạp.

Cô bé không có cha mẹ, mỗi khi phạm lỗi, ông nội chỉ biết mắng mỏ, còn những chuyện khác đều do quản gia lo. Sau này Kiều Ngô từng nói với cô rằng: Phải học cách tự lập, nếu không sẽ khiến người lớn không vui, đặc biệt là những đứa trẻ có thân phận “nhạy cảm” như cô bé.

Cho nên cô bé quen với việc không nhờ cậy ai, cũng không ăn sáng. Chuyện gì cũng nói với Kiều Ngô, mà Kiều Ngô thì chưa từng mắng mỏ, cũng chẳng mách ai, càng không lo chuyện bao đồng - chỉ yên lặng xử lý hậu quả cho cô.

Nhưng hai năm nay Kiều Ngô ra nước ngoài, bên cạnh cô chẳng còn ai. Cô bé càng không thích đến trường. Đối với chuyện này, Kiều Ngô trước giờ chỉ nhắm một mắt mở một mắt, vậy mà hôm nay lại bắt ép cô bé phải đi học.

Còn chuẩn bị cả bữa sáng cho cô bé.

Là sữa ngọt và bánh bao rau mà cô bé thích nhất.

Người giúp việc trong nhà còn chẳng biết điều đó - cô ở nước ngoài suốt, làm sao mà biết?

Lục Ninh mím môi, những bực dọc vì bị gọi dậy sớm đột nhiên chẳng thể nào bùng nổ được nữa.

Với tư cách là tổng quản gia của nhà họ Lục, Kiều Ngô không cần tự tay xử lý mọi việc, chỉ cần lên kế hoạch chu toàn rồi giao xuống dưới thực hiện là được. Sau khi kiểm tra lại các quy trình trong ngày, cô ngồi xuống nghỉ một chút. Nghĩ đến dáng vẻ nghẹn họng của Lục Ứng Trì và Lục Ninh khi rời đi, cô không nhịn được bật cười.

Bọn họ thành ra như vậy, cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

Nhưng trong lòng cô biết rõ, nếu nơi này thực sự vô phương cứu vãn, thì cô cũng chẳng cố bám víu làm gì.

Xem ra… vẫn còn cứu được.

Ý nghĩ vừa thoáng qua, điện thoại đã reo vang. Người gọi đến là cô giáo chủ nhiệm của Lục Ninh.

Nụ cười trên mặt Kiều Ngô dần thu lại.

“A lô, xin chào phụ huynh của Lục Ninh.” Đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ lộ rõ vẻ lo lắng: “Em ấy nói cô từ nước ngoài về rồi, không biết cô có thể đến trường một chuyến không? Lục Ninh lại xảy ra chút xung đột với người trong trường, hiện tại đang ở phòng y tế.”

Kiều Ngô khẽ nhíu mày: “… Lại?”

Lúc này, trong phòng y tế của trường trung học phụ thuộc đại học, Lục Ninh đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, cúi đầu không nói một lời.

Nghe thấy cô giáo gọi điện xong, cô bé mới ngẩng lên một chút.

Cô chủ nhiệm thật sự rất đau đầu với cô học trò cá biệt này. Ba ngày hai bận xin nghỉ ốm, thỉnh thoảng lại trốn học, thành tích thì luôn lẹt đẹt cuối lớp.

Bà không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Lục Ninh, mỗi lần có chuyện, người nhà chỉ nói đang ở nước ngoài, rồi cho người đến giải quyết qua loa bằng tiền. Thế nên cô bé mới có tính cách thế này cũng chẳng lạ.

Nhưng hôm nay, giọng người nghe điện thoại lại không giống như mấy lần trước - rất dịu dàng, lịch sự, khiến người ta không khỏi tò mò: Rốt cuộc là người thế nào?

Lục Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô ấy nói sao?”

“Cô ấy nói sẽ đến ngay.”

“Ồ.”

Lục Ninh hờ hững đáp một tiếng.

Dù sao thì Kiều Ngô cũng chưa từng trách mắng cô bé. Lần này chắc cũng sẽ lại giúp cô bé dọn dẹp hậu quả… nhỉ?

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi