Chương 14

Trạng thái của Lục Ứng Trì không đúng lắm, đám bạn bè ăn chơi bên cạnh cũng bị vạ lây. Có người vô ý chạm phải cậu khi ngủ, suýt nữa bị cậu đá lăn khỏi ghế.

“Cậu Lục, sao vậy?” Người kia vội vàng né sang chỗ khác: “Mấy hôm nay ăn phải pháo hả, chạm nhẹ cũng nổ?”

Lục Ứng Trì úp mặt xuống bàn, mắt cũng không mở: “Ông đây ăn phải bom hạt nhân rồi, cút.”

“Ồ, ai to gan thế, dám chọc cậu Lục tức giận? Cho cái tên đi, anh em tôi giúp ông xử nó.”

Lục Ứng Trì chẳng thèm để ý. Bị một “quản gia nhỏ” đè đầu cưỡi cổ, mà chuyện này truyền ra ngoài thì anh còn mặt mũi gì nữa?

Thấy không moi được tin, người kia cũng không nản, cười hề hề ghé lại: “Đừng vậy mà, tôi hẹn mấy em gái đi uống rượu rồi, ông có đi không?”

Chỉ cần không phải về nhà, Lục Ứng Trì đi đâu cũng được.

Cậu lôi điện thoại ra, vốn định như trước đây nhắn tin, nhưng vừa thấy cái tên ghim trên đầu danh bạ thì lửa giận bùng lên, lập tức bỏ ghim.

Thông báo cái rắm!

Không những không thông báo, từ giờ trở đi cậu cũng sẽ không về biệt thự cũ ngủ nữa!

Bên kia, tại bệnh viện tư thuộc tập đoàn Lục Thị.

Khi Kiều Tri Nghĩa mang hoa quả bước vào, Lục Giang đang xem tài liệu trong tay. Nghe thấy động tĩnh, ông cụ ngẩng đầu mỉm cười: “Cơ thể không khỏe thì cứ nghỉ ngơi cho tốt, khó khăn lắm mới về hưu, chạy xa như vậy làm gì?”

Kiều Tri Nghĩa tiến lên đặt giỏ hoa quả xuống: “Mấy ngày nay đỡ nhiều rồi, nên tôi muốn tới thăm ngài. Ngài cũng nên bớt hút thuốc đi...”

Ông thoáng thấy trong tay Lục Giang là tài liệu chẳng hề che giấu, trên đó nổi bật hai chữ “Kiều Ngô”, thân thể ông hơi cứng lại.

“Thành thói quen rồi, thỉnh thoảng hút một chút. Ngồi đi.” Lục Giang làm như không thấy, giọng nói giống như trò chuyện bình thường: “Lão Kiều, ông theo tôi cũng gần bốn mươi năm rồi nhỉ?”

Kiều Tri Nghĩa đáp: “Đúng vậy, tôi theo ngài từ năm mười chín tuổi.”

“Giờ tóc cũng bạc cả rồi.” Lục Giang thở dài: “Khổ cho ông, còn làm hỏng cả sức khỏe.”

“Ngài nói vậy quá lời rồi. Chính tôi phải cảm ơn ngài đã cho tôi nhiều cơ hội.”

“Ông lúc nào cũng nghiêm túc như vậy.” Lục Giang phất tay, rồi nói tiếp: “Nhưng bây giờ thì tốt rồi, con gái ông đã trở về, ông cũng đừng lo nghĩ nhiều. Một nhà đoàn tụ vui vẻ là được. Biệt thự lớn như thế, để một mình nó xoay xở cũng vất vả, sức khỏe ông lại không tốt, chi bằng để nó ở bên cạnh ông nhiều hơn, ông thấy sao?”

Lời này nói rất uyển chuyển, theo Lục Giang bao nhiêu năm, Kiều Tri Nghĩa sao lại không hiểu.

Ý của ông cụ chính là: không định để Tiểu Ngô tiếp tục làm tổng quản gia nữa. Nếu không, ông cụ đã chẳng cố ý để tài liệu bày ngay trước mặt người ta.

Thực ra đây vốn cũng là điều Kiều Tri Nghĩa mong muốn. Chỉ là nhớ lại những gì con gái nói mấy ngày nay, ông bỗng do dự: “Thưa ngài, Tiểu Ngô nó...”

“Đừng vội.” Lục Giang đặt tài liệu trước mặt ông: “Tiểu Ngô tôi nhìn nó lớn lên, tôi cũng không muốn quá nghiêm khắc, nhưng năng lực và tình cảm không thể lẫn lộn. Tuần này trong nhà thế nào, ông chắc rõ hơn ai hết.”

Ông dừng một chút, khẽ cười tự giễu: “Tôi già rồi, sắp chống đỡ không nổi. Nhưng nhà vẫn rời rạc như cát, mấy anh em bọn chúng chẳng một lòng, ông cũng không còn giúp được bao nhiêu. Cho nên chỉ cần tôi còn thở, thì tuyệt đối không thể để gia đình này tiếp tục như vậy.”

Nghe đến đây, Kiều Tri Nghĩa thực sự có chút áy náy.

Cho dù mấy ngày nay Tiểu Ngô có chút thay đổi, nhưng ông nào dám lấy cả gia tộc họ Lục ra làm nơi rèn luyện cho con gái trưởng thành.

“Thưa ngài.” Kiều Tri Nghĩa ngồi thẳng người: “Tôi hiểu lo lắng của ngài. Năng lực của Tiểu Ngô tốt xấu thế nào, tôi làm bố nói ra cũng không khách quan. Nhưng lần này, xin ngài cho tôi mặt mũi, trước khi quyết định không dùng nó nữa, có thể trực tiếp nói chuyện với nó một lần được không?”

Lời vừa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: “Lão gia, quản gia Kiều Ngô tới.”

Cả hai đều sững sờ.

Một tuần nay từ khi về nước, Kiều Ngô chưa từng tới bệnh viện, sao hôm nay lại đến?

Lục Giang liếc Kiều Tri Nghĩa.

Ông vội nói: “Con bé bảo mấy hôm nay bận, nên tôi cũng không kể việc tôi tới đây.”

“Thật đúng là trùng hợp.” Lục Giang cười: “Để con bé vào đi.”

Cửa được đẩy ra, Lục Giang ngẩng mắt nhìn, có khoảnh khắc ông cụ không nhận ra người trước mặt với ký ức trong đầu là một.

Trong ấn tượng của ông cụ, Kiều Ngô hồi nhỏ khá đáng yêu, đôi khi ông cụ thích nó còn hơn mấy đứa con trai của mình. Nhưng càng lớn con bé càng khó chiều, ánh mắt thường toát ra sự tinh ranh khiến người khác khó chịu, lại thêm thái độ xa cách, nên ông cụ chẳng buồn quan tâm nữa.

Lòng người là vậy, có những đứa trẻ vĩnh viễn không nuôi thân thuộc được.

Nhưng lúc này, đứa trẻ bước vào lại có ánh mắt trong sáng dịu dàng, đến ngay cả con mắt từng quen nhìn tiểu thư danh môn như Lục Giang cũng thấy ngạc nhiên, dường như khác hẳn với ấn tượng trong tài liệu vừa xem.

“Bố?” Kiều Ngô trước tiên nhìn thấy cha mình, ngạc nhiên hỏi: “Bố đến từ khi nào vậy?”

“Mới một lúc thôi.” Lục Giang thu hồi suy nghĩ, mỉm cười: “Vừa rồi còn nhắc đến cháu với bố cháu, bao lâu không gặp mà Tiểu Kiều cũng thay đổi nhiều quá.”

“Là lỗi của cháu.” Kiều Ngô đặt hộp giữ nhiệt xuống. Trước khi đến, cô đã sắp xếp xong mọi việc trong nhà, còn gọi thợ đến sửa cái loa trong phòng Lục Ứng Trì.

Chủ nhân bị bệnh, là quản gia, về tình về lý đều phải đến thăm.

Cô giải thích: “Mấy hôm nay việc phải sắp xếp khá nhiều, là cháu đã quên qua thăm ngài. Từ nay cháu sẽ đến hằng ngày.”

“Gọi gì mà ngài, trước đây không phải gọi chú sao?”

“Giờ ngài là ông chủ của cháu, trong giờ làm việc thân phận khác nhau mà.” Kiều Ngô cười nói nửa đùa nửa thật.

Lục Giang thấy cô ung dung không kiêu không nịnh, thật sự có chút bất ngờ: “Trong hộp này là gì?”

Kiều Ngô mở hộp giữ nhiệt: “Cháu không chắc đồ ăn ở bệnh viện hợp khẩu vị ngài, nên gọi đầu bếp cũ nấu vài món ngài thích. Cháu đã hỏi bác sĩ, đều có thể ăn được.”

“Cháu còn biết tôi thích ăn gì à?”

“Dạ, đó là việc cháu nên biết.” Kiều Ngô bày từng món ra bàn: “Chuyên gia dinh dưỡng nói ngài chưa ăn, nên cháu canh đúng giờ cơm mang đến, vẫn còn nóng, ngài thử xem?”

Ngay cả người từng trải như Lục Giang cũng thoáng ngỡ ngàng. Đúng là những món ông cụ hay ăn, nhưng xưa nay chuyện này đều do Kiều Tri Nghĩa lo, ông cụ luôn bận công việc nên không để ý.

Giờ thấy Kiều Ngô cũng nắm rõ như vậy, nếu không phải vừa nãy chính Kiều Tri Nghĩa thấy tài liệu, ông cụ còn tưởng hai cha con này thông đồng đóng kịch trước mặt mình.

Lục Giang không nhắc đến chuyện sa thải nữa, đã đến lúc cũng nên nghe lời Kiều Tri Nghĩa, thử nói chuyện với con bé: “Tiểu Kiều, cháu ngồi đi. Công việc tuần này quen chưa?”

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi