Trên đường đến trường, Kiều Ngô vừa đi vừa đối chiếu và xem xét lại trải nghiệm trong quá khứ cùng tương lai trong mộng.
“Kiều Ngô” của quá khứ sớm đã biết mình không phải con ruột của nhà họ Lục. Vì muốn đứng vững trong gia đình này, cô ta đã tìm đủ mọi cách để ly gián từng người trong nhà, khiến bản thân trở thành người duy nhất họ có thể tin tưởng.
Cô ta đương nhiên không mong gia đình này hòa thuận. Chỉ cần người mà cô ta chọn cuối cùng giành chiến thắng, thì cô ta có thể cùng người đó chia sẻ toàn bộ nhà họ Lục.
Nghĩ đến đây, Kiều Ngô mở thư mục trên cùng.
Lục Tẫn Chi.
Trong giấc mơ, biệt thự nhà họ Lục từng xa hoa tráng lệ giờ đã trở nên hoang vắng lạnh lẽo. Lục Tẫn Chi cũng không còn là cậu hai cao cao tại thượng, quyền thế nghiêng trời của nhà họ Lục nữa. Anh mặc áo khoác đen, ngồi một mình trên chiếc xích đu trong vườn, mặc cho cơn mưa như trút khiến sống lưng anh gập xuống.
“Biến.”
Đó là chữ cuối cùng anh nói với Kiều Ngô trong mộng.
Giọng nói bình tĩnh, nhưng còn nặng nề hơn cả màn đêm.
Lúc tỉnh lại, Kiều Ngô từng nghĩ, với tính cách tính toán chi li của anh, sao lại có thể bỏ qua người đã hại anh đến bước đường đó. Nhưng cô nghĩ mãi vẫn không thông.
Cô dời ánh mắt xuống, xem tiếp tư liệu về Lục Ninh.
Cha mẹ Lục Ninh mất sớm, cô bé lại là cháu gái duy nhất trong nhà họ Lục. Theo lý, cô bé đáng ra phải được cưng chiều nhất. Nhưng ông cụ Lục khi xưa bận rộn sự nghiệp, đến cả bốn người con trai cũng do quản gia nuôi lớn. Khoảng cách thế hệ khiến ông cụ không biết cách giao tiếp với cháu gái, tuy vậy, ăn mặc sinh hoạt thì chưa từng để cô bé thiệt thòi.
“Kiều Ngô” của quá khứ lợi dụng thân phận là con gái, dễ dàng tiếp cận Lục Ninh vốn mất bố mẹ và thiếu cảm giác an toàn, dạy cô bé phải tự lập mạnh mẽ. Nhờ đó, Lục Ninh đã từ chối học trường tư, chỉ chọn học cấp hai bình thường - điều này cũng tiện cho việc kiểm soát từ xa của “Kiều Ngô”.
Theo đúng hướng phát triển ban đầu, vì được nuông chiều quá mức, Lục Ninh dần hình thành thói quen dùng tiền giải quyết mọi chuyện, cuối cùng trở thành đứa trẻ ngỗ ngược vô pháp vô thiên, chẳng có chút thành tựu nào.
Kiều Ngô xem bảng thành tích của Lục Ninh mấy năm gần đây, trước mắt tối sầm lại. Với một học sinh ưu tú như cô, đúng là không chịu nổi.
“Quản gia Kiều, đến nơi rồi ạ.”
“Ừ.” Kiều Ngô đáp, gập máy tính lại rồi xuống xe: “Vất vả rồi.”
Tuy cô không phải phụ huynh thực sự của Lục Ninh, nhưng ông cụ Lục đang nằm viện, mấy ông chú thì xuất quỷ nhập thần, việc này đành để cô ra mặt.
Trường không lớn, cô hỏi vài câu đã biết phòng y tế ở đâu.
Giờ học, sân trường vắng lặng. Kiều Ngô bước đi nhẹ nhàng, chưa kịp lên hết bậc thang thì chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Cô ngẩng đầu, thấy dưới tán cây cạnh phòng y tế có hai người, trong đó một cậu bé mặt mũi bầm tím.
Lục Ninh đánh à?
Cô bé nhìn gầy nhom vậy mà ra tay cũng nặng thật.
“Dù phụ huynh nó tới cũng chẳng sao, cùng lắm là đưa tiền. Biết đâu còn được nhiều hơn ấy chứ. Đến lúc đó phải xem sắc mặt mẹ mà hành xử, hiểu chưa?”
“Biết rồi, con sẽ giả vờ đau hơn nữa, kiếm thêm được đồng nào hay đồng đó. Mẹ cứ yên tâm, Lục Ninh không có giáo dưỡng, nói thêm vài câu là nó chửi mẹ liền. Lúc đó lỗi đều do nó, ông nội nó có tới cũng vô ích.”
Kiều Ngô bật cười không tiếng, đợi hai mẹ con kia bước vào phòng y tế rồi mới dẫn bác sĩ gia đình đi lên.
Trong phòng y tế, Lục Ninh đã nhìn đồng hồ trên tường đến lần thứ năm, gương mặt đầy mất kiên nhẫn.
Giờ này lẽ ra không kẹt xe, từ nhà họ Lục tới đây cùng lắm một tiếng, sao còn chưa tới?
Cậu bé kia đã quá quen với bộ dạng này của cô bé, biết rằng chỉ cần kích cho một cái là cô bé lại phát điên. Nhớ tới lời mẹ dặn, cậu ta ôm đầu rêи ɾỉ: “Lục Ninh, mẹ tao đến lâu rồi, phụ huynh mày rốt cuộc có lo cho mày không vậy? Tao đau muốn chết rồi đây này!”
Lục Ninh ngồi bệt ra ghế, chẳng buồn đáp.
Lúc này cô bé chẳng muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn trút giận lên Kiều Ngô – người đã nói mà không giữ lời.
“Cái đứa trẻ này sao chẳng có chút lễ phép nào vậy?” Mẹ cậu bé nhăn mặt, ôm lấy con trai: “Đánh con tôi ra nông nỗi này, cũng phải có lời giải thích chứ? Không phải một lần hai lần, nghe nói bố mẹ nó ở nước ngoài quanh năm, kiếm tiền thì cũng đừng bỏ bê việc dạy dỗ con cái. Cô giáo, mong cô quan tâm nhiều hơn.”
Lục Ninh cười lạnh: “Bố mẹ tôi ở trên trời. Bà giỏi thì lên mà nói với họ?”
Cả phòng yên lặng trong một giây. Cậu bé bĩu môi: “Hèn gì, hóa ra không có bố mẹ dạy dỗ mới thế.”
Lục Ninh hít sâu một hơi, xắn tay áo đứng dậy, bước về phía cậu ta.
Chủ nhiệm lớp giật mình, vội chặn lại: “Lục Ninh, em định làm gì?”
Nhưng Lục Ninh xưa nay đâu nghe lời ai. Cô bé gạt tay giáo viên, mắt khóa chặt vào cậu bé được mẹ ôm chặt kia: “Có đánh què em cũng đền được.”
Khi cô bé sắp tóm lấy cổ áo cậu bé một lần nữa, một giọng nữ không cao không thấp vang lên từ cửa: “Lục Ninh.”
Lục Ninh dừng phắt lại, tức tối nhìn ra cửa, còn chưa nhìn rõ đã hét toáng: “Cuối cùng cô cũng đến rồi à! Cưỡi rùa tới hả?”
Kiều Ngô đứng ở cửa, thấy đôi mắt đỏ hoe của Lục Ninh mà lòng chợt nhói.
Đứa bé ngày xưa ôm cô gọi "ô ô" ngọt xớt, giờ đã lớn lên, tự mình chịu đựng mọi ấm ức.
Mọi người trong phòng cùng nhìn về phía cửa, sững sờ khi thấy người phụ nữ trẻ ấy. Rất hiếm ai có thể mặc vest vừa vặn đến vậy mà vẫn giữ được khí chất thanh nhã như cô. Gương mặt bình tĩnh, ôn hòa, nhưng lại khiến cả phòng y tế như bị áp chế.
“Cô là?” Chủ nhiệm lớp ngập ngừng hỏi.
Trông trẻ vậy chắc không phải cha mẹ rồi? Lục Ninh chẳng phải nói ba mẹ cô bé ở trên trời?
Kiều Ngô dịu giọng: “Chào cô, tôi là -”
“Đừng dài dòng.” Lục Ninh ngắt lời: “Người tới rồi thì xử lý luôn đi. Với cả…”
Cô bé chỉ vào cậu bé: “Tôi muốn đánh thêm một phát nữa, cô tính xem bao nhiêu tiền.”
Mọi người: “…”
Kiều Ngô khẽ thở dài.
Con bé này, người khác không kiếm chuyện với nó đúng là uổng.
“Lại đây.” Cô ngoắc tay.
Lục Ninh ngạc nhiên: “Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
Trông mong con bé nghe lời đúng là viển vông. Kiều Ngô bước đến, nắm lấy cổ tay trắng trẻo đã xắn tay áo của cô bé, kéo nhẹ về phía mình.
Lục Ninh bùng nổ: “Tôi nói là đừng có chạm vào tôi!”
Nhưng mặc cô bé giãy giụa thế nào, cổ tay vẫn bị Kiều Ngô giữ chặt.
“Đừng động đậy.” Kiều Ngô cúi người, thì thầm bên tai: “Vệ sĩ đang ở dưới lầu, cháu muốn bị người ta giữ chặt trước mặt bao nhiêu người?”
Lục Ninh lập tức tối sầm mặt lại: “Ra lệnh xong còn dọa người, đúng là…”
“Xin lỗi.”
Lục Ninh sững sờ.
“Tôi chuẩn bị chút đồ nên đến trễ.” Kiều Ngô nói rồi ngồi xuống, xắn ống quần đồng phục dính bẩn của cô bé lên, thấy được vết thương. Cô lại liếc tay cô bé, hỏi: “Tại sao không xử lý vết thương?”
Chủ nhiệm lớp vội vàng giải thích: “Lục Ninh không cho y tá đυ.ng vào, nói là không đau.”
“Có vết thương nào lại không đau?” Kiều Ngô đứng dậy, nhẹ nhấn vào giữa lông mày cô bé, mỉm cười: “Mắt đỏ hết rồi kìa.”
“Đỏ cái gì mà đỏ! Vết thương nhỏ thôi.” Lục Ninh vẫn còn bối rối vì câu “xin lỗi” vừa rồi.
Trước đây mỗi lần cô nổi giận, Kiều Ngô đều xin lỗi đầu tiên, nhưng lần này lại khiến cô khó chịu - bởi không nghe ra lấy lòng hay qua quýt. Cô cười… lại còn dịu dàng như thế để làm gì!
Kiều Ngô không biết cô bé đang nghĩ gì: “Tôi dẫn bác sĩ đến rồi, để cô ấy khám cho em.”
“Tôi không đau, tôi muốn đánh người.”
“Ngoan nào.”
Một cái xoa đầu, Lục Ninh lập tức cứng đờ người, vành tai đỏ bừng.
Mẹ cậu bé béo không đến để xem nhà người ta hoà thuận, vội chen lời: “Người nhà Lục Ninh, cô nên xem thử con tôi bị thương thế nào. Nó nặng hơn con cô rõ ràng. Cô có tiền cũng không thể muốn làm gì thì làm.”
Bà ta tưởng người trẻ tuổi thì dễ dắt mũi, nghĩ bụng phải kiếm thêm một mớ.
Kiều Ngô xoay người lại, nét mặt cũng lạnh đi: “Vậy báo công an.”
Bốn chữ đơn giản khiến cả phòng y tế im bặt.
“Trẻ con gây gổ với nhau, báo gì mà báo?” Mẹ cậu bé không muốn to chuyện: “Nhưng con cô đánh con tôi ra nông nỗi này, chi phí chữa trị phải thanh toán chứ?”
Kiều Ngô gật đầu: “Bao nhiêu?”
Lục Ninh đang được bác sĩ xử lý vết thương cắn môi.
Quả nhiên, vẫn giống như trước - có tiền là xong chuyện. Dù gây họa cỡ nào, chỉ cần đền tiền là được.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi