Thế giới 1: Người yêu lớn tuổi - Chương 9: Dù gì anh vốn không chịu nổi cảnh ai bị đói

Đúng lúc này, Lạc Nham nhận được thông báo:

[Tiến độ nhiệm vụ chính: Đã khiến Yến Khuynh Hàn ăn một phần quà Trung Thu.]

[Xin hãy theo kịch bản, khiến Yến Khuynh Hàn ăn hết toàn bộ quà Trung Thu.]

[Nhân viên được cộng thêm: 100 điểm]

Nhìn thấy dòng thông báo đó, Lạc Nham ngẩn người, ăn hết toàn bộ quà Trung Thu?! Vừa rồi đâu có nói như vậy?! Sao tự nhiên lại đổi rồi?!

Anh sững ra một lúc, rồi túm lấy hệ thống mà hỏi:

“Ê này, ở đây tận 10 cân gạo đó nhé, dù Yến Khuynh Hàn có là cái thùng cơm thì cũng không thể nào ăn hết 10 cân trong một lần được chứ?!”

Hệ thống: [... Có thể là cậu phải chia nhỏ, cho mục tiêu nhiệm vụ ăn nhiều lần ấy?]

Chia nhỏ, ăn nhiều lần á?!

Lạc Nham nhíu mày: “Vậy chẳng phải tôi phải nấu cơm nhiều lần nữa à?”

Hệ thống: [Hình như... đúng là vậy thật...]

Lạc Nham dở khóc dở cười: “Tưởng đâu nhiệm vụ này là một lần thôi chứ, hóa ra lại là nhiệm vụ dài hạn à!”

Mười cân gạo, dù Yến Khuynh Hàn có ăn khỏe đến mấy cũng phải ăn suốt cả tháng mới hết.

Giọng hệ thống nghe cũng có phần hoang mang: [Tôi cũng tưởng là nhiệm vụ một lần. Bình thường nhiệm vụ tân thủ đâu kéo dài thế này.]

[Nhưng cậu xem này, chỉ cần cho Yến Khuynh Hàn ăn một lần cháo thôi đã được 100 điểm rồi, tôi đoán là mỗi lần cậu cho cậu ta ăn, điểm đều sẽ tăng. Nếu cậu ta ăn 30 lần, thì cậu có 3000 điểm đấy!]

[Trong khi nhiệm vụ tân thủ thông thường của công cụ nhân làm xong hết cũng chỉ được 5000 điểm thôi! Lần này cậu lời to rồi đó!]

Hệ thống hùng hồn khích lệ.

Ồ? Thưởng cao vậy sao?

Phải biết là điểm không chỉ có thể đổi kỹ năng trong tiểu thế giới nhiệm vụ, mà còn có thể quy đổi ra thưởng và ngày nghỉ ở thế giới chính, thậm chí có thể giúp nhân viên về hưu sớm - là thứ mà ai trong cục quản lý cũng ao ước.

Vả lại... Lạc Nham nhìn sang Yến Khuynh Hàn đã ăn no, trong lòng nghĩ cho đứa nhỏ này ăn no cũng thấy vui.

Dù gì anh vốn không chịu nổi cảnh ai bị đói, nhất là mấy đứa trẻ con như thế này.

Thế nên suy đi tính lại, anh cảm thấy mình lời thật, rồi vui vẻ dọn dẹp nồi niêu chén bát. Yến Khuynh Hàn đứng một bên cũng không rảnh rỗi, còn chủ động định đi rửa bát. Lạc Nham vội ngăn lại, bảo cậu cứ về đọc sách tiếp đi.

Dọn xong xuôi, đứa nhỏ nói: “Anh ngồi thêm chút nữa đi, đến mười một giờ là ngoài xưởng có loa gọi đổi ca, tôi tiễn anh ra đón xe ca đêm.”

Nghe vậy Lạc Nham bật cười: “Thiếu gia Khuynh Hàn mà tiễn tôi á?”

Thân thể cậu yếu ớt thế kia, chắc chạy còn không nhanh bằng anh nữa.

Thấy nụ cười trên mặt Lạc Nham, khóe môi Yến Khuynh Hàn rõ ràng trầm xuống.

Lạc Nham nhận ra có lẽ mình cười hơi lộ liễu, vội nói: “À, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là thấy lạ - quản gia lại để thiếu gia tiễn ấy...”

Khóe môi Yến Khuynh Hàn càng trầm hơn, khuôn mặt thoáng hiện vẻ âm u: “Tôi nói rồi, tôi tên là Yến Khuynh Hàn, đừng gọi tôi là thiếu gia.”

Lạc Nham khựng lại, xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tôi không để ý. Vậy tôi gọi cậu là Khuynh Hàn được chứ?”

Yến Khuynh Hàn chậm rãi đáp: “Được.”

Lạc Nham gật đầu: “Ừ, Khuynh Hàn. Nhưng tôi chắc chắn không để cậu tiễn đâu. Đợi bảo vệ bắt đầu tuần tra, tôi tự ra đón xe cũng được.”

Yến Khuynh Hàn nói: “Vậy... anh ngồi nghỉ chút đi.”

Nhưng căn phòng nhỏ thế này, anh biết ngồi đâu? Lẽ nào ngồi lên giường?

Yến Khuynh Hàn rõ ràng cũng nhận ra vấn đề này.

Cậu ôm một quyển sách dày, tự ngồi xuống mép giường, nói: “Anh ngồi ghế đi.”

Lạc Nham vốn định từ chối, nhưng nghĩ giờ còn chưa đến mười giờ, nếu anh đứng suốt một tiếng thì Yến Khuynh Hàn chắc cũng ngại ngùng, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trên bàn học bày biện gọn gàng đủ loại sách vở, chỉ là đều cũ kỹ, có vẻ là sách đã qua tay người khác.

Bên cạnh còn có quyển nháp mở sẵn, chữ viết kín cả hai mặt, từng nét đều ngay ngắn.

Lạc Nham bất giác nhớ lại mấy quyển nháp mình từng dùng hồi trước, chẳng khác gì bùa chú, góc giấy còn đầy mấy hình vẽ nguệch ngoạc, thỉnh thoảng nguyên cả trang là truyện tranh mini do chính tay anh vẽ.

Chậc, đúng là khác biệt giữa học giỏi và học rớt.

Anh liếc qua mấy đề trên nháp, phát hiện mình chẳng hiểu nổi cái nào, nên nhanh chóng mất hứng, rút điện thoại ra gϊếŧ thời gian.

Thế giới nhỏ này phát triển chậm hơn so với Lam Tinh - thế giới chính của anh khoảng một thế kỷ, tầm đầu thế kỷ 21. Internet còn là khái niệm mới, điện thoại thông minh chưa phổ biến, điện thoại anh chỉ có mấy trò cổ điển như Pac-Man hay Rắn săn mồi để chơi.

Chơi được một lúc thì bên ngoài vang lên tiếng loa “tút tút tút” cùng âm thanh ồn ào, chắc là xưởng đổi ca thật rồi.

Lạc Nham vừa định đứng dậy đi thì nghe tiếng mưa ào ào bên ngoài.

Mưa à? Xui dữ vậy?

Yến Khuynh Hàn cũng nghe thấy. Cậu đi đến cửa sổ, mở hé ra, đưa tay hứng thử, lòng bàn tay lập tức ướt đẫm.

Cậu rụt tay lại, khép cửa sổ, vẻ mặt có chút khó xử: “Mưa rồi... còn khá to nữa...”