Thế giới 1: Người yêu lớn tuổi - Chương 7: Thiếu gia Khuynh Hàn, tôi nấu hơi nhiều... cậu giúp tôi ăn chút nhé?

Vừa rồi anh còn thắc mắc sao cậu gầy yếu, thấp bé như thế, giờ thì hiểu rồi.

Đang tuổi phát triển mà bữa ăn chỉ có hai cái màn thầu, lại phải làm thêm, học hành, giành học bổng, sống được đã là kỳ tích, nói gì đến lớn lên bình thường.

Đang nghĩ, thì nghe bụng Yến Khuynh Hàn “ọc ọc” hai tiếng.

Dù vẫn cố che bằng tay, nhưng tiếng đó chẳng giấu nổi.

Lạc Nham nghe thấy, nghĩ đến nhiệm vụ chính, lập tức có chủ ý.

Anh nói bằng giọng thương lượng: “Thiếu gia Khuynh Hàn, tôi sợ hai người kia có khi sẽ đợi ngoài đó cả đêm, giờ đi e không an toàn.”

Đương nhiên đây là nói dối, với điểm tích lũy dư dả, anh còn sợ gì bọn đó.

Yến Khuynh Hàn đáp: “Khoảng 11 giờ đêm, nhà máy gần đây đổi ca, bên ngoài sẽ đông, bảo vệ đi tuần, họ sẽ không dám ra. Anh có thể chờ lúc đó.”

Lạc Nham gãi đầu: “Giờ mới 9 giờ... Lúc đi tôi vội quá, chưa ăn tối.”

Yến Khuynh Hàn im lặng.

Lạc Nham dịu giọng hỏi: “Vậy tôi có thể ăn chút gì ở đây không?”

Giọng cậu thiếu niên lạnh lùng: “Trong nồi còn cái màn thầu.”

Lạc Nham không ngờ cậu sẵn sàng chia cả khẩu phần ít ỏi cho mình, vội nói tránh: “Không, tôi bị đau dạ dày, không ăn màn thầu được.”

“Trong quà có gạo mới, hay là tôi nấu cháo nhé?”

Yến Khuynh Hàn cầm bút, cúi đầu viết tiếp, chỉ đáp: “Tùy anh.”

Lạc Nham hiểu là đồng ý.

Anh nhanh chóng vo gạo, đổ vào nồi nấu, đồng thời đun nước sôi, lấy hộp cơm bỏ ít nấm hương khô vào ngâm.

Khi nước ấm vừa đủ, anh đổ vào, thêm ít đường, đậy nắp, cầm hộp lắc mạnh.

Đó là “mẹo ngâm nấm nhanh” anh từng học, không ngờ lại dùng được ở thế giới này.

Hai phút sau, nấm mềm. Anh lại ngâm thêm ít mộc nhĩ, rửa sạch, cắt nhỏ.

Hai mươi phút sau, cháo chín, anh cho nấm vào, thêm muối, khuấy đều.

Khi mùi thơm tỏa ra, anh đun thêm nước trụng mộc nhĩ, xả nước lạnh, rưới xì dầu lên đĩa.

Thế là một bữa cháo nấm hương và mộc nhĩ trộn đơn giản ra đời.

Lạc Nham đặt lên bàn, gọi: “Thiếu gia Khuynh Hàn, tôi nấu hơi nhiều... cậu giúp tôi ăn chút nhé?”

Khi anh nấu, thật ra Yến Khuynh Hàn vẫn luôn liếc về phía này.

Dù cố che, nhưng tiếng bụng kêu của cậu vẫn rõ ràng, chẳng khác gì tiếng sôi trong nồi cháo.

Cậu mím môi, không nói gì.

Lạc Nham biết cậu ngại, bèn nói thêm: “Cả nồi đầy thế này, bỏ thì phí quá, gạo mới thơm lắm đó.”

Yến Khuynh Hàn lại liếc nồi cháo đang bốc khói, cổ họng khẽ động, rồi cuối cùng cũng đứng dậy.