Một thiếu niên gầy gò thò đầu ra nhìn chằm chằm vào Lạc Nham, nhưng lại không có ý định lập tức mở cửa cho anh vào.
Lúc này, hai người bám theo phía sau Lạc Nham đã từng bước bước lên cầu thang, cách anh chỉ còn vài mét.
Lạc Nham nhìn thiếu niên: “Cậu chủ.”
Thiếu niên chưa kịp nghe anh nói hết đã mở cửa, khẽ bảo: “Vào đi.”
Lạc Nham như thỏ nhảy vọt vào trong.
Cánh cửa chống trộm kiểu cũ “rầm” một tiếng đóng lại.
Thiếu niên vẫn mặc đồng phục học sinh đứng ở lối vào chật hẹp, nhìn chằm chằm Lạc Nham, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Tóc cậu có lẽ đã lâu không được cắt tỉa, lộn xộn rối tung, che khuất mắt và nửa khuôn mặt, khiến gương mặt vốn đã nhợt nhạt càng thêm u ám.
Lạc Nham nhìn thiếu niên trước mắt, hít thở điều chỉnh lại hai hơi, không kịp nói gì nhiều, đã xoay người dán mắt vào lỗ nhòm nhìn ra ngoài.
Dưới ánh đèn mờ, có thể thấy hai gã đàn ông trung niên mặt mũi dữ tợn, râu ria xồm xoàm, đang chửi rủa om sòm ngoài cửa.
Một trong số đó còn định bước tới đá cửa, nhưng bị người kia ngăn lại, miệng bảo “thôi đi, đâu phải lần đầu”.
Hai kẻ bên ngoài lải nhải chửi thêm một lúc, cuối cùng cũng chịu bỏ đi.
Lạc Nham lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh bình ổn hơi thở, chậm rãi quay lại nói: “Đại thiếu gia?”
Thiếu niên lạnh mặt đáp: “Tôi tên là Yến Khuynh Hàn, không phải cái gì mà đại thiếu gia.”
Lạc Nham nghĩ, chắc đứa nhỏ này không muốn bị gọi là “đại thiếu gia”, bèn thuận theo: “Cảm ơn cậu chủ Khuynh Hàn, tôi là quản gia mới của nhà họ Yến, tên là Lạc Nham.”
“Đúng rồi, tôi có mang chút quà Trung thu tới cho cậu.”
Khi nói những lời này, gương mặt anh vẫn còn vương chút ửng đỏ do vừa chạy vội vừa hoảng sợ, càng làm nổi bật làn da vốn đã trắng trẻo, sáng bóng như tuyết.
Yến Khuynh Hàn đứng đối diện anh, lạnh lùng liếc đống “quà Trung thu” đặt dưới đất, không cúi xuống xem cũng chẳng cảm ơn, chỉ hờ hững: “Ờ.”
Lạc Nham nhớ tới lời dặn của quản gia lớn tuổi, vội vàng tiếp: “Đúng, mấy thứ này đều là ngài Yến nhờ tôi mang đến. Ông ấy còn nói, vốn muốn mời cậu về nhà ăn cơm cùng, nhưng sợ nhà đông người, cậu không quen.”
Khóe môi Yến Khuynh Hàn khẽ nhếch: “Anh là người mới đến?”
Lạc Nham đáp: “Đúng vậy.”
Yến Khuynh Hàn nói: “Giúp tôi cảm ơn chú Trương, ông ấy đã bận tâm rồi.”
Quản gia lớn tuổi họ Trương, chắc hẳn chính là “chú Trương” trong lời Yến Khuynh Hàn.
Nghe cậu nói vậy, Lạc Nham hiểu ngay, những lời anh vừa thốt ra, thiếu niên này một chữ cũng không tin.
Không tin thì thôi, dù sao anh cũng chẳng muốn thay cho ông bố cặn bã kia mà biện hộ gì cả.