Hệ thống giải thích: [Là thế này, có lúc tuyến thế giới phát triển về sau, kiểu nhân vật vô danh như ký chủ có thể sẽ có một hai câu thoại.]
Hệ thống: [Ví dụ trong tuyến này, khi Yến Khuynh Hàn trở lại nhà họ Yến vả mặt phản diện, có thể sẽ cảm ơn người từng giúp mình là quản gia lớn tuổi.]
Hệ thống: [Đến lúc đó, có thể cần ký chủ ra mặt nói một câu kiểu "Quản gia lớn tuổi vẫn nhớ thương cậu" chẳng hạn.]
Hệ thống: [Đương nhiên, ai nói câu này cũng được, nên đây chỉ là “nhiệm vụ phụ” không ảnh hưởng độ hoàn thành nhiệm vụ chính, làm thì cộng điểm, không làm cũng không trừ.]
Lạc Nham hiểu.
Chẳng mấy chốc, đúng như kịch bản, quản gia lớn tuổi tìm anh, đưa một hộp giấy đề “Quà Trung thu” cho anh, dặn nhỏ:
“Cậu giúp tôi mang những thứ này cho đại thiếu gia, tôi sẽ ghi địa chỉ cho. Nhớ nói với cậu ấy, nói... nói lão gia cũng nhớ cậu ấy, chỉ là giờ nhà đông khách, sợ cậu không quen nên không mời về ăn cơm thôi.”
Nhìn ánh buồn trong mắt quản gia lớn tuổi, Lạc Nham gật mạnh: “Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển tới.”
Thế là Lạc Nham xách chiếc hộp nặng nề lên đường.
Nhưng anh không ngờ khu Yến Khuynh Hàn ở lại tồi tàn đến vậy; càng không ngờ mình - một người đàn ông lại bị hai kẻ biếи ŧɦái bám theo.
Ở thế giới trước, thân hình Lạc Nham vốn hơi gầy, chưa học kỹ năng đánh nhau.
Xuyên đến đây, vóc dáng diện mạo vẫn y hệt, trông trắng trẻo mềm mại không chút sát thương.
Đương nhiên, nhân viên Cục Quản lý Xuyên Việt trong thế giới nhiệm vụ có thể dùng các kỹ năng phòng thân, đáng tiếc, Lạc Nham mới đến, điểm khởi đầu bằng 0, không đổi được kỹ năng nào. Nếu đánh nhau với hai gã cao to chắc chắn thiệt.
Vậy anh chỉ còn cách đi nhanh đến Yến Khuynh Hàn, vào nhà trốn, chờ hai kẻ biếи ŧɦái tự bỏ cuộc.
Nhà Yến Khuynh Hàn ở tầng 6. Dưới nhà có thể thấy ánh sáng cam bên trong, chắc có người.
Tòa nhà cũ không có thang máy, Lạc Nham leo cầu thang tối om ba bước thành hai.
Điều khiến anh hoảng hơn là hai người kia cũng theo vào, tiếng chân càng lúc càng nhanh.
Ngay cả hệ thống vốn còn bình tĩnh châm chọc cũng đổi giọng:
Chết tiệt hai tên này lên cơn rồi! Thấy mặt cậu dưới đèn xong giờ nhất quyết đuổi tới cùng!
Sao kỳ vậy, theo lý công cụ không nên vừa vào đã gặp nguy hiểm mà!
Ký chủ chạy mau!
Lạc Nham nghĩ, không cần nói cũng biết! Lần sau làm nhiệm vụ nhất định phải đổi kỹ năng “chạy như bay” kèm “võ Trung Hoa”!
Cuối cùng, Lạc Nham chạy đến cửa phòng Yến Khuynh Hàn.
Anh chẳng còn tâm trí tìm chuông, đập cửa thình thình: “Thiếu gia! Đại thiếu gia!”
“Tôi là quản gia mới của nhà họ Yến, tôi mang đồ đến cho cậu!”
Bên trong im phăng phắc, không có động tĩnh mở cửa.
Lạc Nham nhớ tới đoạn kịch bản: Trung thu năm ngoái, nhà họ Yến cũng cử người tìm Yến Khuynh Hàn, kết quả cậu cãi nhau với Yến Thời ngay trong tiệc. Từ đó Yến Khuynh Hàn quyết không dự “bữa đoàn viên” nữa.
Vậy nên nghe mình nói là người nhà họ Yến đến, cậu có khi không mở cửa?
Trong khi đó tiếng chân sau lưng càng lúc càng gần. Lạc Nham thậm chí nghe rõ hơi thở nặng nề, tiếng cười gian ác.
Giọng anh càng lúc càng gấp: “Thiếu gia! Có người theo tôi.”
“Cạch”, cửa mở.