Từ hôm đó trở đi, Yến Khuỵnh Vũ bắt đầu thường xuyên nghĩ đủ cách để bám lấy Lạc Nham. Ngoài tin nhắn ra, những ám chỉ trần trụi, thậm chí là lời nói trắng ra khi mặt đối mặt cũng không ít.
Có lẽ là do ngày ngày tai nghe mắt thấy ở chiếu bạc mạt chược, trong mắt Yến Khuynh Vũ, người hầu trong nhà đều là loại có thể tùy tiện ức hϊếp, sờ soạng vài cái hoặc trực tiếp đẩy vào góc làm gì đó cũng chẳng sao.
Dù sao cho ít tiền là được rồi.
Đừng nói người hầu trong nhà, mấy đứa ở quán bar đêm bị hắn bỏ丨thuốc, lúc đầu chẳng phải cũng khóc lóc đòi báo cảnh sát, cuối cùng không phải cũng cầm tiền rồi cho qua chuyện sao?
Không ngờ cái cậu quản gia nhỏ trông nhã nhặn mảnh mai này, lại hoàn toàn không động lòng với những “thịnh tình” của cậu ta.
Tsk tsk, cái cậu quản gia xinh đẹp này, chẳng lẽ là đang ỷ vào mình đẹp, cố ý trêu chọc khẩu vị của tôi à?
Yến Khuynh Vũ cố nhịn một thời gian, phát hiện Lạc Nham thực sự hoàn toàn không buồn để ý tới mình, liền bắt đầu giận quá hóa thẹn.
Tối hôm đó, Yến Khuynh Hàn đã uống sữa xong, ngủ rồi. Lạc Nham đang co trong chăn chơi Pac Man, đột nhiên điện thoại lại reo, là một cuộc gọi từ số lạ.
Trước đó anh đã chặn số điện thoại của Yến Khuynh Vũ, vậy thì đây là ai?
Lạc Nham nghe máy, giọng Yến Khuynh Vũ vang lên đầy khí thế:
“Quản gia nhỏ Lạc, anh lập tức nấu cho tôi một tô mì hoành thánh mang qua đây.”
Lạc Nham chẳng buồn đáp, chỉ muốn cúp máy cái rụp.
Không ngờ Yến Khuynh Vũ bên kia lập tức gầm lên:
“Đừng có được mặt còn làm giá nữa!”
“Nghe cho rõ đây, nếu hôm nay anh không đến tìm tôi, mai tôi sẽ bảo mẹ tôi đuổi việc anh, cả Trương thúc cũng bị đuổi luôn!”
Nói xong, đối phương dập máy.
Lạc Nham suy nghĩ hai giây, xuống giường mặc quần áo, khẽ khàng mở cửa đi ra ngoài.
Vài phút sau, cửa phòng ngủ bên cạnh cũng mở ra.
Yến Khuynh Hàn mặc đồ ngủ, dụi mắt bước ra, mơ màng hỏi:
“Lạc Nham? Khi nãy hình như có điện thoại hả?”
Không nhận được hồi âm, Yến Khuynh Hàn bật đèn phòng khách, nhìn thấy giường sofa trống không, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Tôi không sao, cậu đừng lo.”
Khi Lạc Nham bưng tô mì hoành thánh vào phòng, liền thấy Yến Khuynh Vũ chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng ngủ bằng lụa buộc dây, bắt chéo chân ngồi trước bàn trà.
“Quản gia nhỏ Lạc, lại đây.” Yến Khuynh Vũ chỉ vào bàn trà trước mặt.
Lạc Nham mặt không biểu cảm đặt khay xuống.
“Tsk tsk, tay nghề của quản gia nhỏ Lạc vẫn tuyệt như vậy, nhìn sợi mì thôi đã thấy thơm rồi.” Yến Khuynh Vũ liếʍ môi một cái: “Anh nói xem, tại sao người hầu trong nhà nhiều như vậy mà tôi chỉ thích những món quản gia nhỏ Lạc làm nhỉ?”
Lạc Nham căn bản chẳng muốn trả lời loại câu hỏi này, chỉ nói:
“Thiếu gia ăn trước đi, lát nữa tôi quay lại thu bát đĩa.”
Nói xong, anh xoay người định đi.
Không ngờ Yến Khuynh Vũ chụp lấy cổ tay anh một cái:
“Gấp gì.”
Lạc Nham chậm rãi quay đầu lại, im lặng nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Trong mắt Yến Khuynh Vũ đầy vẻ tham lam, không rời khỏi người quản gia nhỏ trước mặt:
Ngũ quan tinh xảo, mày mắt như vẽ, áo gilê đen ôm sát hoàn hảo lấy nửa thân trên hơi mảnh khảnh, ngay tại phần eo còn siết ra một đường cong đẹp đẽ chỉ nghĩ đến cái eo này mềm dẻo đến mức nào thôi cũng đủ khiến người ta máu nóng sôi trào. Nhìn xuống nữa, dưới chiếc quần tây đen ôm sát là đôi chân thẳng, dài miên man - nghĩ mà xem, chắc làn da cặp chân này còn trắng hơn cả áo sơ mi của anh?
Lực tay cậu ta dần dần tăng lên:
“Quản gia Lạc à, ý của tôi anh biết rõ lắm... Đã một tháng rồi, từ trước đến nay, thứ gì tôi muốn, chưa từng có chuyện phải đợi lâu như thế mà vẫn không lấy được...”
Trên mặt Lạc Nham từ từ nở nụ cười: “Ồ?”
Thấy nụ cười của anh, Yến Khuynh Vũ chỉ thấy như thần hồn điên đảo, hận không thể lập tức làm gì đó ngay.
Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy Lạc Nham hỏi:
“Thật ra ấy, trước kia tôi nghe nói, thiếu gia là thích phụ nữ mà. Không phải lúc trước có mấy cô gái nhỏ, cậu đều với các cô ấy...”
Giờ phút này Yến Khuynh Vũ đã lên cơn:
“Đấy đều là giả vờ hết. Tôi chỉ chơi đàn ông, tôi căn bản không thích đàn bà, sờ bọn họ vài cái chẳng qua để làm màu thôi.”
Lạc Nham lại nói:
“... Ồ? Tôi không tin.”
“Thiếu gia nhất định là đang lừa tôi - nếu không, cậu có lý do gì phải làm thế?”
Yến Khuynh Vũ vội vàng nói:
“Nếu để cha tôi biết tôi chỉ thích đàn ông, ông ấy sao có thể giao nhà họ Yến cho tôi được, cuối cùng chẳng phải lại rơi vào tay Yến Khuynh Hàn sao! Tất nhiên là tôi phải diễn cho ông ấy xem rồi.”
Nói xong, tay cậu ta trượt xuống mu bàn tay Lạc Nham, miệng không nhịn được tuôn ra lời dơ bẩn:
“Mỗi lần nhìn thấy tay của quản gia nhỏ Lạc, tôi nghĩ, nếu cái tay này sờ đến chỗ khác... Á á á á!!!”
Câu chưa dứt, người đã bật khỏi sofa, hét lên đau đớn.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, tay cậu ta bị Lạc Nham phản nắm lại, còn chưa kịp cảm nhận chút mềm mại nào, chỉ thấy cả bàn tay, từng đốt ngón bị bóp đến mức như sắp nát vụn!
Đáng sợ hơn là cơn đau ấy theo cánh tay tiếp tục lan lên, cả cánh tay phải của cậu ta giờ đều đau đến mức như muốn đứt lìa!
Nhìn người trước mặt nước mắt nước mũi tèm lem, gào khóc thảm thiết, trên mặt Lạc Nham vẫn giữ nụ cười nhạt, giọng nói bình tĩnh:
“Thiếu gia, cậu nên cảm ơn vì tôi nắm là tay cậu, chứ không phải chỗ khác.”
Dứt lời, Lạc Nham giật tay mình ra thật mạnh.