Nhưng từ sau chuyện đạo văn lần trước, Lạc Nham đã xếp người này vào loại “phản diện”.
Bất kể là vì lý do gì, bất kể anh có biết tác giả bài văn đó là Yến Khuynh Hàn hay không, đã có thể lấy thứ người khác đã viết hay, sửa vài chữ rồi ký tên mình gửi đi, thì đừng mong anh còn có chút quan niệm đạo đức cơ bản nào.
Công bằng mà nói, tuy về xương cốt thì Yến Khuynh Vũ không bằng Yến Khuynh Hàn, nhưng tướng mạo cũng không đến nỗi xấu, hơn nữa từ nhỏ cậu ta đã được dinh dưỡng đầy đủ, chiều cao sớm vượt qua 1m8, thoạt nhìn cũng ra dáng người đàng hoàng.
Nhưng có lẽ vì đường nét gương mặt quá chín chắn, hoặc có thể vì ánh mắt quá đυ.c, nên trông cậu ta chẳng có chút khí chất thiếu niên nào, trái lại còn mang theo vài phần bẩn thỉu khó giấu.
Khác với Yến Khuynh Hàn – hồi nhỏ theo mẹ chịu khổ, lúc thiếu niên lại gặp biến cố, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống vật chất của Yến Khuynh Vũ luôn rất sung túc, muốn gì được nấy. Bởi Yến Thời cho rằng, mình không thể đón Yến Khuynh Vũ về nhà là một kiểu thiếu sót với ông ta, cho nên càng phải “bù đắp” gấp bội. Ngay cả khi nhà họ Yến còn chẳng tính là dư dả gì, Yến Thời thà bớt tiền bù học thêm cho Yến Khuynh Hàn, cũng phải lén đi mua cho Yến Khuynh Vũ chiếc máy chơi game cao cấp nhất làm quà.
Sau khi Vương Mạn Dao chính thức gả cho Yến Thời, hai người họ lại càng nuông chiều Yến Khuynh Vũ đến vô độ, bất kể cậu ta gây ra chuyện rắc rối gì, hai vợ chồng cũng sẽ bỏ tiền, bỏ công giúp cậu ta dàn xếp ổn thỏa.
Lúc Lạc Nham theo Vương Mạn Dao vào phòng, Yến Khuynh Vũ đang mặc đồ ở nhà, trên tay cầm một quyển sách tiếng Anh, liếc hai người một cái: “Mẹ.”
Vương Mạn Dao từ tay Lạc Nham nhận lấy khay, hỏi han dăm câu, cuối cùng nói:
“Còn đang vì cái suất kia bị người ta cướp mất mà không vui à?”
Yến Khuynh Vũ “ừm” một tiếng, xem như đáp lại.
Vương Mạn Dao dịu giọng:
“Không đáng phải vì chuyện như vậy mà tức giận đâu. Để lát nữa mẹ lại gọi cho hiệu trưởng, bảo ông ta nhanh chóng dạy dỗ cái thằng nhóc không có mắt đó một bài học.”
“Nào, con ngoan ăn chút gì đi.”
Yến Khuynh Vũ nhận lấy bát gừng chưng sữa, trước tiên nếm thử một chút, tiếp đó liền có hứng thú, ăn rất ngon lành.
Đợi mẹ con họ ăn xong, Lạc Nham yên lặng thu dọn khay rồi lui khỏi phòng.
Lạc Nham không biết rằng, vừa khi cậu ra khỏi cửa, Yến Khuynh Vũ – cao lớn cường tráng đã nói với Vương Mạn Dao:
“Cậu quản gia nhỏ hồi nãy, trông cũng được phết, là người mới à?”
Tối hôm đó ăn cơm xong, Yến Khuynh Hàn cũng như thường lệ, trở về phòng xem sách, làm bài tập.
Lạc Nham thì ôm một quyển truyện tranh ngồi ở phòng khách, đọc say sưa.
Gần chín giờ, Lạc Nham đứng dậy vươn vai, chuẩn bị đi làm bữa khuya.
Trong bếp còn có đậu ky và thịt xay, ngoài ban công còn mấy cây cải thảo, cậu dự định làm cuốn đậu ky cải thảo thịt, rồi uống kèm sữa nóng, bổ sung đầy đủ protein.
Lạc Nham ngâm đậu ky vào nước sạch, cải thảo thì rửa sạch rồi băm nhỏ, thêm muối ướp, lúc đang dùng tay vắt bớt nước thì Yến Khuynh Hàn thò đầu vào:
“Lạc Nham, điện thoại của anh reo kìa, hình như là tin nhắn.”
Biết số mình vốn cũng chẳng có mấy người, hơn nữa lại là tối như thế này, chẳng lẽ là chú Trương có việc gấp?
Tay vẫn dính đầy vụn cải thảo, Lạc Nham bèn bảo Yến Khuynh Hàn giúp mình xem trước một chút.
Kết quả là nửa phút sau, Yến Khuynh Hàn ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút kỳ quái:
“Là số không lưu tên ghi chú.”
“Ồ?” Nghe không phải chú Trương, Lạc Nham liền bớt sốt ruột, tiện tay cầm đũa lên trộn nhân:
“Thế người đó nói gì?”
Giọng Yến Khuynh Hàn trầm xuống:
“Cậu ta nói đồ ngọt của quản gia nhỏ Lạc làm ngon quá, ăn một miếng là không quên được. Bây giờ có thể làm cho tôi ăn không? Tôi nghĩ đến nó cả buổi chiều rồi.’”
Tuy không ghi tên, nhưng Lạc Nham đã đoán được người gửi cái tin nhắn chẳng đầu chẳng đuôi này là ai.
Anh nhíu mày: “Cậu giúp tôi trả lời là xin lỗi, tôi tan ca rồi, rồi thôi, đừng để ý nữa.”
Yến Khuynh Hàn làm theo, cũng không truy hỏi người nhắn là ai, Lạc Nham cũng chẳng nói