Thế giới 1: Người yêu lớn tuổi - Chương 21: Dời chỗ cho măng non

Mặc dù chiều cao thực tế của Yến Khuynh Hàn vẫn chưa tăng nhiều, nhưng so với hai tháng trước, cậu đã cao thêm bốn, năm centimet - như măng non được tưới đủ nước, cứ “vèo vèo” mà lớn lên.

Nhìn đứa nhỏ “măng non” này phát triển khỏe mạnh, cộng thêm điểm nhiệm vụ của mình mỗi ngày đều tăng vùn vụt, Lạc Nham cảm thấy vô cùng mãn nguyện, dần dần thấu hiểu được niềm vui của người nông dân chăm lợn... à không, của lão nông dân trồng rau.

Tối hôm đó, khi người “nông dân” chăm chỉ cả ngày đang vui vẻ đếm điểm tích lũy của mình, mơ mộng về cuộc sống nghỉ hưu sớm an nhàn, thì điện thoại đột nhiên reo:

“Anh là người giám hộ của Yến Khuynh Hàn phải không? Ở đây là đồn công an Nam Đại Nhai.”

Lạc Nham giật mình bật dậy khỏi giường:

“Là tôi! Tiểu Hàn sao rồi?!”

Giọng bên kia nói rằng họ vừa nhận được tin báo có một nhóm người đột nhập trộm cắp ở khu chung cư của Yến Khuynh Hàn. Khi cảnh sát đến hiện trường, nhóm đó đang cạy cửa nhà cậu, và đã bị bắt tại chỗ.

Giọng Lạc Nham run lên:

“Vậy còn Khuynh Hàn... cậu bé không sao chứ?”

Bên kia trấn an, nói người không sao, hiện đang ở đồn làm bản tường trình, bảo anh đến đón.

Khi Lạc Nham chạy tới đồn, Yến Khuynh Hàn đang ngồi giữa một đám người lớn ồn ào, khoác chiếc áo dày, gương mặt nhỏ nhắn mang chút hoang mang, khiến người ta nhìn mà không khỏi xót lòng.

Lạc Nham chạy nhanh tới, ôm chầm lấy cậu bé, vỗ nhẹ hai cái, miệng liên tục an ủi: “Không sao rồi, tôi đến rồi đây.”

Sau đó mới đi hỏi cảnh sát phụ trách. Người cảnh sát trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cũng chính là người đã gọi cho anh, nói mọi thứ đã được ghi chép rõ ràng, nếu có gì cần sẽ liên hệ thêm.

“Nhưng mà.” Ông ta cau mày: “Anh là người giám hộ, sao lại để một đứa nhỏ như thế sống một mình ngoài kia? Hôm nay chỉ là trộm cắp, nếu là cướp thì sao? Hay cháy nổ, rò khí gas thì sao?”

Lạc Nham lạnh sống lưng, vội gật đầu:

“Anh nói rất đúng, cực kỳ đúng, tôi sẽ không để thằng bé ở một mình nữa.”

Trên đường về, anh ôm chặt vai Yến Khuynh Hàn, khẽ dỗ:

“Đừng sợ, qua rồi.”

Một lúc lâu sau, cậu mới khẽ hỏi:

“...Anh, anh không giận à?”

“Giận? Giận gì cơ?” Lạc Nham hơi ngạc nhiên.

Không giận, chỉ sợ thôi. Lúc nhận điện thoại, tim anh như ngừng đập - trong đầu chỉ nghĩ rằng, mong sao đứa nhỏ này không sao, chứ chẳng còn nhớ gì đến nhiệm vụ hay điểm số nữa.

Yến Khuynh Hàn cúi đầu:

“Tôi... tôi nói anh là người giám hộ của tôi, còn để lại số điện thoại của anh.”

Nghe thế, Lạc Nham vừa tức vừa thương, siết cậu chặt hơn:

“Tôi vốn là quản gia của cậu, chịu trách nhiệm chăm sóc cậu, cậu liên hệ với tôi là đúng rồi.”

Yến Khuynh Hàn im lặng, đôi mắt dưới hàng mi dài lấp lánh ánh sáng trong đêm.

Về đến nhà, Lạc Nham hâm nóng sữa cho cậu, chờ cậu nằm yên trong chăn rồi mới đi kiểm tra cửa khóa.

Cửa vẫn ổn, nhưng anh đã quyết rồi - không thể để cậu bé ở đây một mình nữa.

Cảnh sát nói rất đúng, hôm nay không sao là may mắn, nhưng nếu là cướp thì sao? Hay hỏa hoạn, rò khí gas thì sao?

Chỉ cần nghĩ tới những viễn cảnh đó, lưng anh đã lạnh toát.

Suy tới tính lui, anh quyết định đón cậu về sống cùng mình.

Dù sao Yến Khuynh Hàn không thể quay lại nhà họ Yến, mà trường lại không có ký túc xá. Nếu muốn cậu an toàn, khỏe mạnh học hết cấp ba, sống chung với anh là lựa chọn tốt nhất.

Hôm sau, Lạc Nham bắt đầu tìm nhà, cũng nói với chú Trương một tiếng.

Nghe chuyện đêm qua, chú Trương cau chặt mày, liên tục tán thành ý kiến của anh, còn giúp anh tìm nơi phù hợp.

Nhờ chú Trương, chẳng mấy chốc anh đã tìm được một căn hộ ưng ý - 50 mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, sạch sẽ, nội thất mới, ấm áp, giá cũng trong khả năng chi trả. Quan trọng nhất, chỉ cách trường Yến Khuynh Hàn hai trạm xe.

Chỗ ở đã có, giờ chỉ còn thuyết phục cậu bé dọn sang.

Nhưng Lạc Nham hơi lo, liệu cậu có chịu không?

Tối hôm đó, khi hai người cùng ăn cơm, Lạc Nham kể mình đã chuyển khỏi nhà họ Yến, đến một khu gần tuyến đường kia.

Yến Khuynh Hàn nghe xong, mặt liền trắng bệch, tay gắp thức ăn khựng lại:

“Chỗ đó... xa lắm phải không?”

Đúng là xa - nhà mới gần trường, nhưng cách biệt thự nhà họ Yến và khu cậu đang ở hiện tại gần một tiếng xe.

Lạc Nham thuận miệng: “Ừ, khá xa.” Rồi tiếp tục nói: Nhà cậu hiện tại quá vắng, an ninh kém, khu cũ sưởi yếu..."

Yến Khuynh Hàn nắm chặt đũa, mặt khi thì đỏ, khi lại xanh.

Cuối cùng, Lạc Nham nói:

“Cho nên...”

Không ngờ Yến Khuynh Hàn cũng mở miệng cùng lúc:

“Hay là...”

Lạc Nham cười:

“Hay là sao? Hay là để Tiểu Hàn nói trước?”

Cậu mím môi:

“Thôi, anh nói đi.”

Lạc Nham nói:

“Tôi thuê căn hộ một phòng một khách, thoải mái lắm, an ninh cũng tốt. Hay là... Tiểu Hàn dọn qua đó sống chung với tôi?”

Yến Khuynh Hàn ngẩn ra mấy giây, chậm rãi lặp lại mấy chữ cuối:

“Sống chung?”

“Ừ.” Lạc Nham gật đầu.

Anh đã chuẩn bị sẵn, nếu cậu không chịu, sẽ thuyết phục bằng bài diễn thuyết “thiếu ngủ làm chậm phát triển chiều cao”.

Nhưng không ngờ, gò má Yến Khuynh Hàn dần ửng đỏ, ngoan ngoãn gật đầu:

“Được.”

Nghe câu đó, Lạc Nham suýt không tin nổi tai mình, rồi vui mừng khôn xiết, bắt đầu hăng hái lên kế hoạch dọn nhà, mua đồ, còn tưởng tượng sau này mỗi sáng có thể tự tay nấu bữa sáng và bữa khuya cho cậu.

Yến Khuynh Hàn chỉ mỉm cười, mặt đỏ ửng, lặng im nghe anh nói.

Đến khi Lạc Nham thao thao bất tuyệt xong, mới nhớ ra:

“À đúng rồi, Tiểu Hàn vừa rồi định nói gì thế?”