Thế giới 1: Người yêu lớn tuổi - Chương 17: Tiểu Hàn nhà chúng tôi

Trong lòng Lạc Nham bỗng dấy lên một cảm giác vô cùng bất an.

Đợi đến khi cuống cuồng lo xong phần trà chiều, Lạc Nham liền đi tìm tờ báo in bài văn đoạt giải.

Chỉ nhìn một cái thôi, Lạc Nham suýt nữa phun máu tại chỗ.

Bài văn ấy, tuy đổi “bút vẽ” thành “bút chì phác họa”, đổi “cửa hàng” thành “hiệu sách”, còn cố ý đảo thứ tự một vài câu chữ, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa - bài văn này, bài ký tên “Yến Khuynh Vũ, học sinh Trường Trung học Tư thục Khải Minh, thành phố A”, chính là tác phẩm của Yến Khuynh Hàn!

Là bài mà cậu ấy đã ngồi bên chiếc bàn nhỏ bé, tràn đầy hy vọng, từng nét từng chữ viết ra!

“Tiểu Hàn nhà chúng tôi!”

Lạc Nham cuối cùng cũng hiểu ra - tại sao tối qua sắc mặt của Yến Khuynh Hàn lại khác thường, tại sao cậu ăn cơm mà chẳng thấy ngon miệng.

Đứa nhỏ ấy, tám phần là đã phát hiện Yến Khuynh Vũ lấy bài văn của mình đi dự thi, lại còn đoạt giải, trắng trợn đạo nhái công sức của cậu!

Nhưng không đúng, tại sao Yến Khuynh Vũ lại có bài văn của Yến Khuynh Hàn? Không thể nào là do Yến Khuynh Hàn tự đưa cho cậu ta được.

Chẳng lẽ...

Là giáo viên chủ nhiệm của Yến Khuynh Hàn lại giở trò trong đó sao?!

Lạc Nham nghĩ đi nghĩ lại, liền mở hệ thống ra: “Này hệ thống, tôi muốn tra một chi tiết, tôi muốn biết quá trình cụ thể khi hôm qua Yến Khuynh Hàn biết được kết quả cuộc thi viết văn.”

[Được thôi.]

[À đúng rồi, hệ thống có thể cung cấp chế độ camera, giúp ký chủ có trải nghiệm chân thực như tận mắt chứng kiến. Có muốn bật không?]

“Bật.”

[Nhắc nhở thêm nhé, đây là lần thứ ba ký chủ dùng chức năng tra chi tiết, còn lại bảy lần nữa đó.]

Lạc Nham không đáp, chỉ lặng lẽ xem.

Chiều hôm qua.

Giáo viên chủ nhiệm thông báo với vẻ tiếc nuối rằng, lần này trong cuộc thi viết văn, trường họ không có ai đạt giải.

Học sinh phía dưới bàn tán xôn xao một lúc, nhưng cũng chẳng ai nghi ngờ gì.

Lúc đó, có người lén ném cho Yến Khuynh Hàn một mảnh giấy: “Học sinh giỏi, sao ngay cả cậu cũng không có giải vậy? Cậu viết văn giỏi thế cơ mà, lúc thi liên trường còn viết không cần bản nháp mà vẫn đạt điểm tối đa.”

Sau hơn một tháng “lột xác”, danh tiếng của Yến Khuynh Hàn trong lớp đã tăng lên không ít.

Ngoài việc cậu đẹp trai, cậu còn sẵn lòng giảng bài cho người khác, chưa bao giờ chê ai ngu ngốc hay cười nhạo, điều đó khiến hình tượng của cậu càng thêm tốt.

Yến Khuynh Hàn đáp lại trên giấy: “Bình thường thôi. Văn chương không có thứ nhất.”

Chuyện đáng lẽ kết thúc ở đó, nhưng gần tan học, có người mang tờ báo vào lớp, nói: “Tớ thấy bài đoạt giải rồi! Tác giả là học sinh trường tư, tên còn giống học sinh giỏi nhà mình lắm - hình như là... Yến Khuynh Vũ?”

Đồng tử Yến Khuynh Hàn co rút lại, cậu cầm lấy tờ báo.

Đọc xong toàn bộ bài, Yến Khuynh Hàn mang theo tờ báo, đi thẳng đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm Trương Viên.

Khi ấy trong phòng không có giáo viên khác, Yến Khuynh Hàn liền hỏi thẳng: “Thầy Trương, em muốn hỏi, tại sao bài văn của em lại biến thành bài của học sinh trường khác?”

Trương Viên ngẩng đầu, từ trên cặp kính nhìn xuống cậu, lạnh lùng nói: “Cái gì mà bài của em, cái gì mà học sinh khác? Em đang nói linh tinh gì đấy?”

Yến Khuynh Hàn trải tờ báo ra trên bàn: “Thầy Trương, tuy có vài chi tiết khác biệt, nhưng em rất chắc chắn bài này chính là của em.”

Trương Viên đẩy gọng kính, tỏ ra mất kiên nhẫn: “Chính em cũng nói là có khác biệt mà, thế sao dám chắc là của em? Ai bảo người khác không viết được giống em? Em tưởng mình là thiên tài độc nhất vô nhị à?”

Yến Khuynh Hàn cố nén giận, từng chữ một nói: “Nếu chỉ giống ở ý tưởng hoặc vài câu diễn đạt thì có thể là trùng hợp. Nhưng giống gần như toàn bộ từ đầu đến cuối, thì tuyệt đối không thể trùng hợp.”

Trương Viên từ từ đứng dậy, khóe miệng nhếch lên: “Ồ, em dám chắc là người ta đạo văn của em? Sao không nói là em đạo văn của người ta đi?”

Yến Khuynh Hàn vẫn giữ bình tĩnh: “Em không cho rằng đó là đạo, mà là đem thẳng bài của em dùng luôn.”

Trương Viên phá lên cười: “Ha! Yến Khuynh Hàn, em bị điên à? Hoang tưởng? Em nói người ta lấy bài em, vậy chứng cứ đâu? Em nói là em viết, thế bản nháp đâu?”

Từ trước đến nay Yến Khuynh Hàn luôn viết liền một mạch, tất nhiên không có bản nháp. Không có chứng cứ, cậu hoàn toàn không thể chứng minh tác giả thật sự là mình.

Trương Viên nheo mắt, liếc quanh không ai, liền hạ giọng, để lộ rõ vẻ đắc ý: “Em đấy, chẳng biết mình là thứ gì. Mẹ em tự xưng là tiểu thư khuê các, chứ ngày xưa chẳng phải bán cá ở chợ sao? Toàn người tanh mùi cá, bán cái gì cũng không giữ nổi đàn ông.”

Yến Khuynh Hàn không thể kìm nén thêm, mắt lập tức đỏ bừng, lao tới, giơ nắm đấm về phía khuôn mặt méo mó kia!

“Đánh đi! Em đánh đi!”

“Em mà đánh, đừng hòng giữ được học bổng! Thầy khiến em bị đuổi học, quay về chợ bán cá ngay bây giờ!”

Đúng lúc ấy, giáo viên Toán và Lý mang dụng cụ dạy học vào văn phòng, trông thấy cảnh Yến Khuynh Hàn thấp hơn Trương Viên cả một cái đầu - đang đỏ mắt túm lấy cổ áo thầy chủ nhiệm.

“Chuyện gì thế này!?”

“Trời ơi, Yến Khuynh Hàn! Em đang làm gì vậy!”

Hai cô giáo hoảng hốt chạy tới, vội kéo cậu ra.

Trương Viên chỉnh lại quần áo, bắt đầu bịa chuyện, nói rằng Yến Khuynh Hàn bất mãn với thầy đã lâu, hôm nay bị phê bình vài câu liền nổi nóng ra tay.

May thay, việc Trương Viên ghét bỏ Yến Khuynh Hàn vốn ai cũng biết; mà Yến Khuynh Hàn bình thường lại luôn là học sinh ưu tú, điềm đạm, lễ phép, ai cũng rõ điều đó.

Trương Viên gào lên một hồi, nhưng các giáo viên khác chẳng ai thật sự tin.

Họ chỉ nhẹ nhàng khuyên Yến Khuynh Hàn, nói rằng cậu còn nhỏ, đừng nóng nảy, đừng hiểu sai ý thầy.

Còn Yến Khuynh Hàn thì chỉ cắn chặt môi, mặt đỏ bừng lên, không nói thêm một lời nào nữa.