Thế giới 1: Người yêu lớn tuổi - Chương 16: Cuộc thi

Nhìn phần thưởng cao đến 5000 điểm, ngay cả hệ thống cũng ngớ người.

Còn Lạc Nham thì há hốc mồm, sững sờ đến mức chẳng kịp nghĩ tại sao nhiệm vụ chính ngày càng nhiều hơn - trong đầu chỉ còn mỗi ý niệm: phải mau chóng vỗ béo Yến Khuynh Hàn cho trắng trẻo mũm mĩm mới được!

Thực tế, vì giờ đây mỗi ngày cậu đều được ăn đủ ba bữa, món nào cũng ngon và đầy đủ dinh dưỡng, lại không phải lao động tay chân nữa, thời gian ngủ cũng nhiều hơn, nên sắc mặt của Yến Khuynh Hàn thay đổi trông thấy.

Làn da vốn xỉn màu vàng vọt của cậu dần trở nên trắng sáng, đôi mắt thêm sáng rõ, ngay cả mái tóc mới cắt cũng óng lên vẻ khỏe mạnh - dần dần, cậu lại giống như thiếu gia Yến gia năm nào, người từng được nâng niu trong lòng bàn tay, được hết thảy mọi người khen ngợi.

Một hôm thứ bảy, đứa học sinh mà Yến Khuynh Hàn dạy phụ đạo xin nghỉ, nên cậu hiếm hoi được rảnh trọn ngày. Lạc Nham liền dắt cậu đi hiệu sách Tân Hoa mua sách.

Theo lời Lạc Nham, mấy quyển bài tập của Yến Khuynh Hàn toàn là sách cũ người khác làm rồi, đáp án ghi chi chít bên trong, như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình suy nghĩ.

Tuy Yến Khuynh Hàn nói rằng mình không sao, sẽ không bị ảnh hưởng khi làm bài, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo Lạc Nham ra ngoài.

Hai người đi trên đường - một cao một thấp đều mặc áo khoác dài màu xanh đậm, quần jean xanh nhạt, hai khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú khiến người qua đường không ngừng ngoái nhìn, thầm cảm thán: nhà ai mà có hai anh em đẹp trai thế này, nuôi khéo thật.

Sau khi ra khỏi hiệu sách, tay ôm chồng sách dày mà Lạc Nham mua cho, Yến Khuynh Hàn định bắt xe về nhà thì Lạc Nham bỗng chỉ tay:

“Nhìn kìa!”

Yến Khuynh Hàn ngẩng đầu nhìn theo - đối diện con phố, một cửa hàng McDandan vừa mới khai trương, trên cửa kính dán quảng cáo “Mua suất trẻ em tặng đồ chơi”.

Trên tấm poster là bốn chú mèo cốc trà nhỏ xinh đáng yêu.

Lạc Nham vốn không thể chống cự nổi mấy thứ lông xù, đôi mắt sáng rỡ nhìn Yến Khuynh Hàn, hỏi:

“Là mèo cốc trà đó! Dễ thương quá đi~ Tiểu Hàn, cậu có muốn một con không?”

Thực ra Yến Khuynh Hàn chẳng hứng thú với mấy món nhỏ này, hơn nữa trong đầu cậu giờ chỉ toàn công thức với từ vựng, nhìn thấy thú nhồi bông nho nhỏ cũng chẳng gợn chút cảm xúc nào.

Nhưng đối diện với ánh mắt lấp lánh của Lạc Nham, cậu chẳng thể từ chối, đành khẽ gật đầu:

“Muốn.”

Thế là Lạc Nham kéo tay áo cậu, hào hứng lôi vào cửa hàng.

Khi gọi món, anh vui vẻ nói với nhân viên:

“Tôi lấy một phần gà cay cho tôi, còn cho em trai tôi hai phần suất trẻ em nhé! Đồ chơi mèo nha, một con trắng, một con đen!”

Em trai...?

Yến Khuynh Hàn đứng bên ôm chồng sách, không hiểu sao vành tai lại hơi đỏ.

Chắc là... vì mười bảy tuổi rồi mà còn ăn suất trẻ em nên ngại thôi, chắc là vậy.

Nhận hai con mèo cốc trà nhỏ xíu, Yến Khuynh Hàn nói:

“Tôi... tôi không có chỗ để mấy món này, hay là, anh giữ giúp tôi nhé?”

Lạc Nham lắc đầu lia lịa:

“Sao được, cái này là của Tiểu Hàn mà.”

Yến Khuynh Hàn ngẩng lên nhìn anh, nghĩ một chút rồi nói:

“Hay là... mỗi người giữ một con?”

Lạc Nham ngẩn ra một thoáng:

“...Vậy cậu thích mèo trắng hay mèo đen? Cho cậu con mèo trắng nhé?”

Yến Khuynh Hàn dĩ nhiên không có ý kiến gì.

Thế là mỗi người nhét một con mèo cốc trà nhỏ vào túi áo, rồi cùng nhau về nhà.

Tối hôm đó, như thường lệ, Lạc Nham hâm nóng đồ ăn, dọn cơm chờ Yến Khuynh Hàn về.

Khoảng bảy giờ, cậu về đến nơi.

Yến Khuynh Hàn vẫn lễ phép chào hỏi, cởϊ áσ khoác, cất cặp, rửa tay - nhưng Lạc Nham chỉ nhìn qua đã thấy sắc mặt cậu không ổn.

Bữa tối là đậu nành xào thịt gà và canh củ cải trắng hầm xương ống.

Đậu xanh mướt, thịt gà mềm thơm, xen thêm vài lát ớt đỏ cho dậy mùi, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng. Còn canh củ cải thì được hầm bốn tiếng, nước súp béo ngậy, rắc thêm chút ngò thơm - vừa mở nắp ra, hương thơm đã tràn khắp nhà.

Nếu là ngày thường, Yến Khuynh Hàn chắc chắn vừa ăn vừa khen ngon liên tục, ăn sạch không sót giọt nước canh nào.

Nhưng hôm nay, tuy vẫn ăn ngon lành, cậu lại chẳng nói lời nào.

Lạc Nham cắn đầu đũa, dò hỏi:

“Hôm nay ở trường có chuyện gì à?”

Yến Khuynh Hàn khựng lại:

“Gần thi giữa kỳ rồi, trong lòng hơi lo.”

Với một người học dở như Lạc Nham, anh hoàn toàn không hiểu cái gọi là “lo” của học sinh giỏi nghĩa là gì, là sợ không được điểm tuyệt đối à? Hay sợ mất hạng nhất?

Thế là anh chỉ biết lúng túng an ủi vài câu.

Yến Khuynh Hàn vẫn kiên nhẫn lắng nghe, còn nghiêm túc gật đầu.

Đến khi thu dọn bát đũa, hệ thống thông báo: [+50 điểm.]

“Hả?” Lạc Nham ngẩn ra. Bình thường một bữa tối của Yến Khuynh Hàn được 100 điểm cơ mà, hôm nay chỉ có 50 thôi? Chẳng lẽ vì cậu ấy ăn trong tâm trạng buồn nên phần thưởng cũng giảm à?

Một kỳ thi giữa kỳ mà khiến tâm trạng của Yến Khuynh Hàn chùng xuống đến vậy sao?

Hay đây chính là... thế giới tinh thần của học sinh giỏi?

Lạc Nham thật sự không hiểu nổi. Nghĩ đến việc mình vốn là học kém, không thể cảm nhận được nỗi lo của người học giỏi, anh cũng đành bỏ qua.

Trưa hôm sau, khi Lạc Nham đang bận nấu ăn trong bếp nhà họ Yến, phu nhân Yến, Vương Mạn Dao - người vốn rất ít khi tự vào bếp lại vui vẻ bước vào, tươi cười nói với quản gia Trương:

“Quản gia Trương, mau chuẩn bị cho tôi một bữa trà chiều hai mươi người nhé. Bánh ngọt phải nướng mới, ít nhất bốn vị; trái cây thì phải cắt tạo hình thật đẹp... À, tôi không nói hết đâu, ông hiểu ý tôi rồi chứ.”

Giờ đã là mười hai giờ trưa, đột nhiên sắp xếp tiệc trà cho hai mươi người thế này, đúng là chuyện cực khó.

Lão quản gia thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn cung kính:

“Phu nhân cứ yên tâm.”

Vương Mạn Dao hôm nay tâm trạng cực tốt, cười nói thêm:

“Tôi mời mấy chị em thân thiết đến ăn mừng, ăn mừng con trai ngoan nhà tôi đạt giải đặc biệt cuộc thi làm văn! Còn có cả cúp nữa đó!”

Giải đặc biệt cuộc thi làm văn? Còn có cúp?

Chẳng lẽ... đó chính là cuộc thi mà trước đây Yến Khuynh Hàn từng nhắc tới?

Nhưng giờ người được giải không phải Yến Khuynh Hàn - mà là em trai cậu, Yến Khuynh Vũ?

Cái thằng dựa vào việc ba quyên góp phòng đọc mới được nhận vào trường tư ấy sao!?