Từ ngày về làm dâu Kỳ gia, Liễu thị càng chú ý việc chọn nàng dâu cho con.
Phương thị là người bà chọn. Ban đầu không thấy nàng keo kiệt đến mức ấy, nhưng suy cho cùng Phương thị keo kiệt cũng chỉ là nắm chặt trong tay thứ của mình, chưa từng vươn tay đυ.ng đến cái không thuộc về mình, cũng chưa từng tính toán chiếm phần người khác.
Thỉnh thoảng có mất mặt thật, nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng được. Huống chi nàng nuôi Thạch Đầu rất tốt, nên Liễu thị nhìn chung vẫn hài lòng.
Còn mấy tật xấu vặt thì thỉnh thoảng nhắc nhở một chút là được.
Nghĩ đến đề xuất vừa rồi của Phương thị, trong mắt Liễu thị lướt một tia bất đắc dĩ, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ quay sang nhìn Diệp Kiều.
Nàng dâu thứ hai này, thật sự là mười phân vẹn mười.
Tính tình hiền hậu, nhu thuận lễ phép, lại nghe người hầu nói Diệp Kiều đang học chữ cùng Kỳ Quân, càng khiến Liễu thị nhìn bằng con mắt khác.
Điều quan trọng nhất là từ khi Diệp Kiều về làm dâu, Kỳ Quân thay đổi hẳn.
Cả sức khỏe lẫn chí hướng đều không còn mệt mỏi như xưa.
Làm mẹ, ai chẳng hiểu con mình. Đại lang nhà bà nhiệt tình chăm chỉ, rộng lượng hào sảng, việc trong trang trại giao cho hắn bà rất yên tâm. Tam lang Kỳ Minh thì chăm học giỏi giang, tuổi còn nhỏ mà đã được nhận vào thư viện danh tiếng, tiền đồ sáng lạn.
Nhưng Nhị lang Kỳ Quân lại là người thông minh lanh lợi bẩm sinh, đọc sách qua một lần là nhớ, luận học luận đạo chẳng thua ai, đầu óc lại nhanh nhẹn. Nếu thân thể khỏe mạnh, chắc chắn hắn sẽ là người có tiền đồ nhất.
Nghĩ càng nhiều lại càng tiếc, vì Kỳ Quân mà Liễu thị không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt, vẫn luôn tự trách vì không chăm sóc chu toàn cho con, để con sinh ra thân thể yếu nhược.
Nay nhìn Kỳ Quân mỗi ngày một khá lên, bất kể người khác nghĩ gì, Liễu thị chỉ tin rằng là do thành tâm khấn Phật, nên trời mới thương, ban cho bà một đứa con dâu có phúc, giúp Kỳ Quân ngày càng tốt lên.
Trước kia có Phương thị ở đó, dù Liễu thị yêu thích Diệp Kiều đến đâu cũng không dám biểu hiện ra ngoài, bởi bà luôn giữ đúng chừng mực làm mẹ chồng.
Làm sao cho công bằng, không thiên lệch.
Bây giờ chỉ còn Diệp Kiều ở lại, nụ cười của Liễu thị càng chân thật, càng nhìn càng thấy mến.
Nghĩ đến lời nhờ vả của Kỳ Quân dạo trước, Liễu thị khẽ cười bảo: “Kiều nương, mấy hôm nay con cứ thường xuyên qua đây chơi. Ta có vài hộp phấn son khá tốt, lát nữa con cùng Lưu bà tử chọn thử, ta tìm một hộp tặng con.”
Thực ra tặng phấn son chỉ là cái cớ, Liễu thị định nhờ Lưu bà tử dạy Diệp Kiều cách điểm trang.