Chương 27: Đơn thuần

Tướng công nhà nàng cũng là người làm ăn, vậy tin vui này tính ra cũng là chuyện vui nhà nàng rồi. Lát nữa về nhất định phải nói cho hắn biết.

Chỉ là trong lòng Diệp Kiều vẫn mơ hồ nhớ đến việc Diệp đại lang năm xưa cũng nhập ngũ, nhiều năm không tin tức. Không rõ hiện giờ huynh ấy đang ở đâu. Nếu huynh ấy cũng đóng quân ở biên cương, thì lần này đại thắng, không biết Đại lang có còn sống để trở về không?

Trong tiếng chiêng vang xa, Diệp Kiều ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra được chút manh mối nào liên quan đến tung tích của Đại lang.

Đợi đến khi mấy sai dịch khiêng chiêng đi xa, chưởng quầy mới đứng dậy, phủi bụi trên đầu gối, vui vẻ trở vào tiếp tục lo việc thối bạc.

Trên khay đặt hai xâu tiền đồng đã chuẩn bị sẵn, chưởng quầy tiễn khách ra tận cửa, miệng không ngớt lời may mắn, mong rằng phu nhân lần sau sẽ trở lại làm khách quen của tiệm.

Diệp Kiều xách gói vải bọc áo lông ra cửa, leo lên xe bò. Lần này không dừng lại giữa chừng nữa, một mạch quay về Kỳ phủ.

Lúc Diệp Kiều về đến nhà, thì Kỳ Quân đang ngồi trong thư phòng, chau mày đọc bức thư do Tống quản sự nhờ tiểu nhị gửi đến.

Ai là người đến gây chuyện, trong lòng Kỳ Quân vốn đã có tính toán. Hắn sắp đặt từ sớm, người trông coi cửa hàng đều là cao thủ từng luyện võ. Trước đây còn có người cho rằng bỏ tiền thuê những người này là không đáng, nhưng lần này thì tất cả đều câm lặng. Sự thật đã chứng minh rằng số bạc ấy bỏ ra rất đáng giá.

Chỉ là, Kỳ Quân không ngờ sắp xếp của mình lại phát huy tác dụng sớm đến thế. Có lẽ về sau phải giữ người ở lại lâu dài, việc buôn bán càng lớn thì chuyện lặt vặt cũng càng nhiều.

Nhưng khi đọc đến cuối thư, thấy đoạn Tống quản sự hết lời khen ngợi Diệp Kiều, Kỳ Quân không nhịn được mỉm cười.

Thê tử nhà mình ra sao hắn rõ hơn ai hết.

Nàng đơn thuần, thiện lương.

Những lời nàng nói, tuy bị Tống quản sự hiểu thành một ý khác, nhưng Kỳ Quân biết, nàng chỉ đơn giản là muốn đuổi đám người kia ra ngoài, thế thôi.

Thế nhưng Kỳ Quân cũng không định nói rõ sự thật cho Tống quản sự biết. Hắn còn đang cầu mong thuộc hạ kính trọng Diệp Kiều, dẫu lần này chỉ là một sự hiểu lầm thì cũng tốt thôi. Chỉ khi người dưới tôn kính nàng thì mới dễ nghe lời.

Kỳ Quân nhấc bút viết thư hồi âm gửi cho Tống quản sự, sau đó đưa cho kẻ hầu mang về. Vừa xong thì nghe Thiết Tử báo: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân về rồi.”