Chương 48: Sen này không rẻ đâu

Phục Thanh Cốt thấy hắn vào bàn, vừa hay lại ngồi ngay cạnh Thanh Phong, lại nghe người vừa rồi gọi hắn là sư thúc, liền đoán địa vị của hắn không hề tầm thường.

Nhìn lại trang phục của hắn, đài băng, hoa văn hình sóng nước, cũng không biết là môn phái nào.

Nhưng dù là phái nào đi nữa, thì người này cũng không tệ, không hề ra vẻ ta đây, lại còn vui vẻ chia sẻ.

Phục Thanh Cốt cầm đài sen trong tay, tiếp tục bóc hạt sen ăn.

Phải công nhận, vị ngon thật.

Bất chợt, một giọng nói từ bên cạnh vang lên: "Hạt sen ngon không?"

Phục Thanh Cốt quay đầu nhìn lại, người bắt chuyện là một nam tử. Gương mặt hắn hiền hòa, mắt cười môi cong, khiến người ta bất giác có cảm giác gần gũi.

“Không tồi, vừa non vừa ngọt.” Phục Thanh Cốt mượn hoa kính Phật: “Tiên hữu có muốn thử không?”

“Được thôi.” Nam tử cũng không khách sáo, chìa một tay ra về phía nàng.

Phục Thanh Cốt khẽ ném một cái, đài sen không lệch đi đâu được, rơi ngay vào lòng bàn tay nam tử.

Nam tử nhận lấy đài sen, quả nhiên bắt đầu ăn. Vừa ăn hắn vừa tấm tắc khen: “Tiên hữu quả là có mắt nhìn, đúng là vừa non vừa ngọt thật.”

“Quá khen rồi.” Người có mắt nhìn là kẻ khác, nàng chẳng qua chỉ là thơm lây được một bữa no miệng mà thôi.

Nam tử hỏi: “Chẳng hay tiên hữu phương danh là gì?”

“Phục Thanh Cốt.” Nàng vừa bóc một hạt sen, vừa tiện miệng hỏi: “Còn ngươi?”

Nam tử cười đáp: “Sở Oản Nhất.”

Hạt sen trong tay Phục Thanh Cốt rơi xuống đất. Nàng nhanh chóng trấn tĩnh lại, hắng giọng rồi hành lễ: “Hóa ra là Sở Cốc chủ, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu.”

Ông takhông mặc trang phục của Tả Hộ pháp hay Dược sư, thảo nào nàng không nhận ra.

Sở Oản Nhất thong thả bóc hạt sen: “Tiên hữu là người của phái Vũ Lăng à?”

Phục Thanh Cốt mượn danh Thanh Phong, đáp: “Tiểu đạo đi theo Thanh Phong chưởng môn đến đây.”

“Lần đầu đến Dược Vương Cốc của ta sao?”

“Vâng... đã mạo phạm rồi.”

Sở Oản Nhất ném vỏ sen đã ăn xong xuống nước, rồi chỉ vào một đóa sen đỏ rực nói với Phục Thanh Cốt: “Sen này tên là Thánh Hỏa, trăm năm mới nở một lần, vô cùng quý hiếm. Hạt sen của nó lại càng là linh dược dưỡng hồn tráng phách. Tiên tử đây hái cả thảy hai đài, tặng ta nửa đài, vậy ta chiết khấu cho cô, tính cô ba nghìn lượng vàng, thấy thế nào?”

Phục Thanh Cốt im lặng. Hai đài sen mà giá ba nghìn lượng vàng, nghĩ thôi cũng thấy xót của.

Sở Oản Nhất hỏi dồn: “Tiên tử trả ngay, hay là ghi sổ?”

“Ta không có vàng.”

“Linh thạch cũng được.”

“Cũng không có linh thạch.”

“Vậy thì tạm ghi nợ cho Thanh Phong vậy...” Không có tiền mà cũng dám hái sen Thánh Hỏa của ông ta à?

Phục Thanh Cốt lấy ra một vật tròn tròn đưa cho ông ta: “Dùng cái này trả nợ được không?”

Sở Oản Nhất im lặng một lúc lâu, rồi bật cười: “Đương nhiên là được.”

Cất viên dạ minh châu đi, ông ta lại liếc nhìn Phục Thanh Cốt một lượt rồi hỏi: “Ta đoán tiên hữu không phải người của phái Vũ Lăng. Theo Thanh Phong đến Dược Vương Cốc của ta, hẳn là để cầu y?”

Thanh Phong và các đệ tử của ông ta sống rất tằn tiện, ra tay sẽ không thể hào phóng như vậy.

Phục Thanh Cốt tháo khăn che mặt xuống: “Cốc chủ quả là mắt sáng như đuốc.”

Ánh mắt Sở Oản Nhất dừng trên mặt nàng: “Bị thương không nhẹ đâu.”

Phục Thanh Cốt vội nịnh nọt một câu: “Cốc chủ là thần y diệu thủ, chút vết thương này chắc chắn không thành vấn đề.”

Ra tay hào phóng, nói chuyện dễ nghe, lại còn mang trọng bệnh. Rất được.

Sở Oản Nhất nói: “Sau khi luyện đan xong, ta sẽ cho người đến tìm cô.”

Vậy là ông ta đã đồng ý chữa trị rồi.

Phục Thanh Cốt đeo lại khăn che mặt: “Tiểu đạo luôn sẵn sàng chờ lệnh.”

Như vậy cũng đỡ cho Thanh Phong phải mở lời xin giúp.

Sở Oản Nhất phất tay áo, trong tay bỗng xuất hiện thêm hai đài sen. Ông ta đưa chúng cho Phục Thanh Cốt, nhưng nàng lại không dám nhận.

“Cốc chủ, ngài đây là...”

“Quà gặp mặt.”

Xem ra cái chiêu vừa đấm vừa xoa này, không chỉ mình Phục Thanh Cốt nàng biết dùng.

Đúng là phong thủy luân chuyển mà.

Dù sao thì dạ minh châu cũng đã đưa rồi, không lấy thì phí, thế là Phục Thanh Cốt nhận lấy hai đài sen: “Đa tạ Cốc chủ.”

“Không cần khách sáo. Tiên hữu nếu thích thì cứ hái thoải mái. Chúng ta lần một lạ lần hai quen, cũng coi như khách quen rồi, sau này ta chiết khấu cho cô, một nghìn lượng vàng một đài.”

“Cốc chủ nói đùa rồi.” Nếu còn hái nữa thật, e là túi Càn Khôn của nàng chỉ còn có thể đựng gió Tây Bắc mà thôi.

Sở Oản Nhất mỉm cười cáo từ Phục Thanh Cốt rồi đi về phía lò luyện đan.

“Cốc chủ đến——”