Phục Thanh Cốt khẽ thở dài, xem ra sau lễ khai lò này, bọn họ sẽ phải đường ai nấy đi rồi.
Bạch Tàng bèn đề nghị: "Sư tỷ, hay là người theo ta đến Kiếm Các làm khách đi?"
Phục Thanh Cốt lắc đầu: "Ta e là phải ở lại Dược Vương Cốc thêm một thời gian nữa."
Vết thương của nàng đâu phải dễ chữa.
Bạch Tàng cố chấp nói: "Vậy thì chữa lành vết thương rồi đến sau cũng được, Kiếm Các luôn chào đón tỷ."
Phục Thanh Cốt mỉm cười thản nhiên: "Được."
Hợp tan vốn là lẽ thường, cứ thuận theo tự nhiên vậy. Chuyện sau này, để sau này hãy tính.
Sau khi mọi người đi xuyên qua khe núi, khung cảnh trước mắt bỗng trở nên quang đãng.
Chỉ thấy núi non trập trùng xanh biếc, những cánh đồng hoa trải dài như mây, cỏ cây mờ sương nhuốm một màu xanh ngọc, gió thổi qua hàng cây nghe xào xạc hữu tình. Phóng tầm mắt ra xa, có thác nước như dải lụa treo giữa trời, nhìn lại bốn phía xung quanh, lại thấy những lầu các ẩn hiện trong sương mù. Giữa thung lũng còn có một đài sen vươn mình soi bóng bên mặt nước, sóng gợn lăn tăn như đang tấu lên một khúc nhạc du dương.
Tiên khách qua lại đều tụ hội về đây, dáng vẻ thoát tục như hạc, vững chãi như tùng, lời hay ý đẹp vang vọng không ngớt.
"Đúng là một chốn phúc địa động thiên, quả không hổ danh là Dược Vương Cốc, có thể xếp vào hàng bảy đại Tiên Môn, quả nhiên bất phàm." Bạch Tàng nghĩ đến bộ dạng nghèo nàn của môn phái nhà mình, không khỏi ngưỡng mộ nói: "Biết đến khi nào Kiếm Các của chúng ta mới có được cảnh tượng như thế này?"
Kiếm Các chỉ có núi đen và đá sỏi hoang vu.
Phục Thanh Cốt đưa mắt nhìn quanh, tán thưởng: "Đúng là một nơi tốt." Rất thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Cũng không biết vị Sở cốc chủ này có nhận chữa bệnh hay không, có đồng ý cho nàng ở lại chữa thương không nữa.
Tả hộ pháp dẫn mọi người đến một dãy hành lang dài, sau đó phân phó cho mấy vị tiên thị dẫn họ đến Đài Sen, còn mình thì tiếp tục ra cổng ngoài thung lũng để đón khách quý.
Thanh Phong dặn dò các đệ tử: "Nhớ phải an phận thủ thường, cẩn trọng trong lời nói và hành động, không được đắc tội với chủ nhà, càng không được gây chuyện thị phi, cũng không được tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì trong cốc, đã nghe rõ chưa?"
Các đệ tử đồng thanh đáp: "Đã nghe rõ ạ."
Thanh Phong gật đầu hài lòng, lúc này mới dẫn các đệ tử đi theo tiên thị, băng qua hành lang để đến Đài Sen.
Đoàn người men theo hành lang ra đến giữa hồ, rồi bước lên bậc thang, một đài sen được xây bằng đá trắng liền hiện ra trước mắt.
Đài sen vừa rộng lớn vừa tinh xảo, chính giữa đài đặt một chiếc lư đồng cao chừng hai trượng, do hai mươi bốn vị dược sư canh giữ. Lấy lư đồng làm trung tâm, tám hướng đều bày biện bàn tiệc để chiêu đãi các vị khách quý được mời đến.
Lên đến Đài Sen, tiên thị dẫn Thanh Phong vào một vị trí ở phía trước, còn các đệ tử khác thì đứng chờ bên ngoài, bởi họ vẫn chưa đủ tư cách để ngồi vào bàn.
Bạch Tàng thì bị người ta gọi đi, len lỏi giữa các môn phái, chào hỏi nói chuyện, đùa giỡn với người quen.
Phục Thanh Cốt bỗng nghe thấy tiếng hắn reo lên vui mừng, quay đầu lại thì thấy hắn đang chạy về phía một nhóm tu sĩ mặc đồ đen, liền biết đó là người của Kiếm Các đã tới.
Các môn phái có mặt ở đây đều có đạo phục riêng, kiểu dáng, màu sắc, hoa văn đều khác nhau, rất dễ phân biệt.
Bộ đồ nàng đang mặc chính là đạo phục của phái Vũ Lăng, lấy màu xanh quan lục làm chủ đạo, hoa văn là lông hạc.
Chủ nhà Dược Vương Cốc thì lấy màu xanh biếc làm chủ đạo, hoa văn là dây uyên ương.
Còn Kiếm Các thì chủ yếu dùng màu đen và hoa văn hình khiên, hơn nữa người nào cũng đeo kiếm, trông rất nổi bật.
Các môn phái lần lượt có mặt, Đài Sen dần trở nên đông đúc. Phục Thanh Cốt dứt khoát lùi ra ngoài đám đông, tựa vào lan can ngắm sen.
Bỗng có một người cũng đến tìm chỗ yên tĩnh, thấy nàng ở đây, bèn hành lễ nói: "Làm phiền rồi."
Phục Thanh Cốt đáp: "Tiên quân cứ tự nhiên."
Hai người mỗi người một góc, không ai nói thêm lời nào.
Người đàn ông lười biếng tựa vào đài đá, thấy đài sen dưới nước căng tròn đáng yêu, bèn tiện tay hái một cái lên bóc ăn. Khi ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp ánh mắt của Phục Thanh Cốt, bèn hái thêm một cái nữa đưa cho nàng.
"Ăn không?"
"Đa tạ."
Hạt sen trắng ngần, ngọt thanh, ăn rất sảng khoái.
Ăn được một nửa, một đệ tử đến tìm: "Tịch sư thúc, thì ra người ở đây, sư tôn đang tìm người đấy ạ."
"Đúng là không cho ta được nhàn rỗi mà." Người đàn ông thở dài, sau đó đưa nửa đài sen còn lại cho Phục Thanh Cốt, nói một tiếng "cáo từ" rồi đi cùng người đệ tử kia.