Ba ngày sau, Thanh Phong lên đường đến Dược Vương Cốc, giao lại mọi việc lớn nhỏ trong môn phái cho Chu Diêm chủ trì.
Phục Thanh Cốt và Bạch Tàng cũng đi cùng.
Trước khi đi, Phục Thanh Cốt đã để lại trong phòng một viên dạ minh châu, coi như là tiền bồi thường cho những đồ đạc đã bị hư hỏng.
Bạch Tàng nhặt được Tiểu Hoàng đang ủ rũ trước sơn môn, thế nhưng nó lại khác hẳn mọi khi, không hề phản kháng chút nào. Mãi cho đến khi lên hồ lô của Thanh Phong, nó vẫn mang vẻ mặt ỉu xìu như bị sương giá vùi dập.
Sao thế nhỉ?
Bạch Tàng vừa giải khai khế ấn, trong đầu lập tức tràn ngập những lời lẩm bẩm đầy oán than.
"Động phủ của bổn vương ơi là động phủ! Cái động phủ chiếm hết thiên thời địa lợi của bổn vương, để bổn vương mà biết là đứa nào làm, nhất định sẽ lột da rút gân, xé nó thành từng thớ thịt..."
"Động phủ nào? Động phủ bị làm sao?" Bạch Tàng gõ gõ vào trán mình rồi hỏi.
Tiểu Hoàng lườm hắn một cái cháy mặt, rồi quay phắt lại, chổng mông về phía hắn. "Nếu không phải tên ngốc này triệu hồi bổn vương về, động phủ của bổn vương sao có thể bị nổ tung được chứ. Đợi ngày nào giải trừ khế ước, bổn vương nhất định sẽ nhổ từng sợi lông của hắn..."
"Tên ngốc"... không lẽ là đang nói mình sao?
Bạch Tàng thử chọc vào mông Tiểu Hoàng, hổ khẩu trên tay hắn lập tức có thêm bốn lỗ máu, cùng lúc đó trong đầu lại vang lên một tràng chửi rủa.
"Hít!"
Nghe tiếng, Phục Thanh Cốt quay đầu lại, vươn tay túm gáy Tiểu Hoàng rồi nhấc bổng nó vào lòng. Sau đó, nàng co ngón tay búng nhẹ vào mũi nó, trong đầu Bạch Tàng lập tức vang lên một tiếng gào thét thảm thiết.
Ngay sau đó, trên đầu ngón tay Phục Thanh Cốt hiện lên một lớp điện văn mờ nhạt, nàng vuốt ve Tiểu Hoàng từ đầu đến đuôi. Lập tức, nó liền ngoan ngoãn trở lại, còn bắt đầu phát ra tiếng gừ gừ ngáy trong đầu Bạch Tàng.
Bạch Tàng vừa ôm tay vừa nhìn cảnh đó mà tấm tắc lấy làm lạ.
Phục Thanh Cốt vuốt ve cho đã tay rồi ném Tiểu Hoàng trở lại vào lòng Bạch Tàng. Bạch Tàng cũng bắt chước dáng vẻ của nàng, xoa nắn nó một lượt, ai ngờ cuối cùng nó lại lật ngửa bụng ra ngủ say sưa.
Lại học được thêm một chiêu rồi, Bạch Tàng đắc ý thầm nghĩ.
Phục Thanh Cốt nhìn một người một mèo, ý nghĩ kết khế ước với Bạch Hủy lại trỗi dậy trong đầu. Có điều, con rắn bốn chân này vừa bị mình dạy dỗ một trận, bây giờ mà đưa ra yêu cầu, chắc chắn nó sẽ không đồng ý.
Phải nghĩ cách nào đó để lừa... à không, là dỗ dành nó kết khế ước mới được.
Phục Thanh Cốt chống cằm, mắt nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi, trong lòng đã tính toán trăm phương ngàn kế, cuối cùng, nàng nheo mắt lại.
Một đệ tử chỉ tay về phía chân trời, nói: "Xem kìa, núi Phương Trượng."
Ngoài Phục Thanh Cốt và Bạch Tàng, còn có mười hai đệ tử khác đi theo Thanh Phong, họ ngự kiếm bay hai bên hồ lô.
Phục Thanh Cốt ngước mắt nhìn, chỉ thấy một ngọn tiên sơn mây mù lượn lờ, thanh khí bốc lên ngùn ngụt, sừng sững giữa quần sơn, trông từ xa vừa hùng vĩ lại vừa nguy nga.
Bạch Tàng nhét Tiểu Hoàng vào trong vạt áo, triệu hồi Tam Xích Thủy rồi bay vυ"t lên, lao đi vun vυ"t.
Mấy đệ tử trẻ tuổi thấy vậy cũng nhanh chóng ngự kiếm đuổi theo.
"Bạch Nhị Thập Tam, chúng ta thi xem ai đến Dược Vương Cốc trước nhé!"
"Thi thì thi, sợ gì ngươi chứ?"
Mấy người cứ thế đuổi qua đuổi lại, làm mây mù tan tác cả một vùng. Thấy vậy, đáy mắt Thanh Phong hiện lên ý cười nhưng cũng không ngăn cản.
Khó có dịp không bị kết giới trói buộc, Phục Thanh Cốt cũng thấy ngứa ngáy trong lòng. Nàng mở túi Càn Khôn tìm một hồi, cuối cùng lôi ra một con hạc gỗ điêu khắc.
Nàng dùng tay áo lau con hạc, đoạn ném nó lên không trung rồi truyền linh lực vào.
Theo sau một tiếng hạc kêu vang, con hạc gỗ hóa thành hạc trắng, bay thẳng lên trời xanh.
"Thanh Phong chưởng môn, ta đi trước một bước đây." Phục Thanh Cốt tung mình nhảy xuống, rơi khỏi tầng mây. Cùng lúc đó, hạc trắng từ trên cao lao xuống đỡ lấy nàng, rồi bay vào giữa ngàn non.
Bóng dáng hồ lô của Thanh Phong chỉ còn là một chấm đen nhỏ, Phục Thanh Cốt quay đầu lại, ngồi xếp bằng trên lưng hạc, mặc cho gió lộng thổi thấu tâm can.
Hạc bay càng lúc càng cao, càng lúc càng nhanh, nàng không nhịn được mà hét lên, cười lớn sảng khoái, trút sạch hết những hoang mang, đau khổ kể từ khi nhập thế.
"Yêu đạo, thả ta ra!" Bạch Hủy cũng háo hức muốn thử.
"Được thôi!" Phục Thanh Cốt bất ngờ đồng ý một cách dễ dàng.
Ngay khi cấm chế được giải khai, một bóng dài thoát ra, lăn vào trong đám mây, sau đó hóa thành một con giao long khổng lồ bay vυ"t lên, thẳng tới chín tầng trời.
Thỏa mãn! Thật quá thỏa mãn!
Bạch giao ngửa mặt lên trời rít gào, chỉ cảm thấy da xương toàn thân đều giãn ra, sau đó nó liền vui vẻ chạy loạn khắp nơi.
Phục Thanh Cốt nghe thấy một tiếng rồng gầm, ngẩng đầu lên thì thấy con giao trắng đang bay loạn khắp nơi. Nàng bèn thúc giục hạc trắng bay vυ"t lên cao, lần theo dấu vết của nó mà đuổi theo.
Tuyệt đối không thể để nó chạy xa được.
Bạch Hủy vốn là một con giao. Sau khi hóa rồng, nó sẽ men theo sông ngòi mà bơi vào Đông Hải, vượt qua Long Môn để được sắc phong, trở thành chân long. Quá trình này được gọi là "tẩu giao".
Tuy bây giờ nó vẫn còn một luồng giao hồn chưa được luyện hóa, nhưng chân thân đã thoát khỏi hình dạng yêu quái. Vì vậy, nó liền đi theo bản năng, cưỡi mây bay về phía đông.
Vừa hay đó cũng chính là đường lúc đến.
Mỗi khi có "tẩu giao", những nơi nó đi qua ắt sẽ có mưa to bão lớn, thường xuyên xảy ra lũ lụt. Bạch Hủy bây giờ chỉ có một hồn, tuy không thể tạo ra trận lụt lớn, nhưng cũng đủ sức để hô mưa gọi gió.
Thế là, Bạch Tàng vừa mới vượt qua các sư huynh đệ của phái Võ Lăng, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị một trận mưa xối thẳng vào đầu, lạnh đến thấu xương.
Các sư huynh đệ đuổi theo từ phía sau thấy vậy, cười đến mức suýt nữa thì ngã khỏi kiếm. Nào ngờ ngay khoảnh khắc sau, họ cũng bị ướt như chuột lột.
Lần này đến lượt Bạch Tàng cười.
Thanh Phong thấy một đám mây đen bay tới, bèn đưa tay hóa ra một chiếc ô che trên đầu, chặn đứng cơn mưa đang trút về phía đông. Mấy vị đệ tử đi bên cạnh ông ta phản ứng không kịp, nên bị nước mưa xối ướt đẫm người.
“Phụt! Phì! Có chuyện gì vậy?” một đệ tử nhổ nước trong miệng ra rồi hỏi.
Mọi người đồng loạt nhìn lên trời, chỉ thấy bóng một con hạc lướt qua, đuổi theo một đám mây đang cuồn cuộn bay về phía đông.
Bạch Tàng mắt tinh, nhìn rõ người ngồi trên lưng hạc chính là Phục sư tỷ của mình, liền vẫy tay gọi lớn.
Chỉ tiếc là ngược gió, nên Phục Thanh Cốt không hề nghe thấy.
Một cái đầu mèo ướt sũng thò ra từ vạt áo của hắn, vẻ mặt đầy ngơ ngác. Bạch Tàng liền bắt nó ra, đặt lêи đỉиɦ đầu mình để thổi khô lông.
Thế là nó lại bắt đầu chửi ầm lên.
Bạch Tàng bịt tai lại, vươn cổ ra tò mò hỏi: “Phục sư tỷ đang chơi trò gì vậy?”
Thanh Phong ung dung lướt qua, lặng lẽ vượt lên trước mọi người, “Đi thôi, sắp đến núi Phương Trượng rồi.”
Các đệ tử trở về vị trí, người thì cởϊ áσ, người thì xõa tóc, lại bắt đầu thi thố với nhau, thuận tiện mượn gió để hong khô người.
Phục Thanh Cốt đuổi theo Bạch Hủy, thấy sắp đuổi đến địa phận Vũ Lăng cảnh thì dừng lại. Sau đó, nàng lấy từ trong túi Càn Khôn ra một viên dạ minh châu to bằng quả bí ngô.
Nàng dùng một lớp lưới điện văn bao lấy viên dạ minh châu, rồi ném về phía con giao trắng.
Con giao trắng ngửi thấy mùi của bảo vật, đám mây dưới chân nó liền tóe ra một đốm lửa, sau đó nó quay đầu lao thẳng về phía viên dạ minh châu.
Phục Thanh Cốt để cho hạc trắng ngậm lấy lưới điện văn, rồi điều khiển nó lượn xuống tầm thấp.
Con hạc trắng lượn quanh đỉnh núi, vờn cho con giao trắng đến hoa mắt chóng mặt, nhưng nó vẫn quyết không bỏ cuộc mà đuổi theo sát nút.
Phía trước chính là núi Phương Trượng.
Phục Thanh Cốt cảm nhận được kết giới, liền ra lệnh cho hạc trắng thu cánh, lượn vòng bay xuống.
Con giao trắng không nhận ra, tưởng rằng nàng đã kiệt sức, trong lòng thầm vui mừng, bèn hung hăng lao thẳng về phía nàng.
Phục Thanh Cốt cong môi cười, đợi nó lao đến gần, nàng mới nhẹ nhàng né sang một bên.
Sau đó chỉ nghe một tiếng "RẦM" vang trời, một "sợi mì" mềm oặt trượt dọc theo tấm chắn màu xanh nhạt rồi rơi xuống đất.
Bạch Tàng đang chuẩn bị đáp xuống, bị tiếng động này dọa cho một phen, ngã nhào từ trên thanh kiếm xuống. Các đệ tử khác cũng bị dọa không nhẹ, sau khi đáp xuống đất liền túm tụm lại một chỗ.
“Có sấm à?”
“Cũng đâu thấy mưa nữa đâu?”
“Các ngươi biết gì chứ, đây là sấm giữa trời quang.”
Thanh Phong nhẹ nhàng đáp xuống đất, liếc nhìn về phía phát ra tiếng động lớn, thầm thở dài thay cho con giao trắng.
Thứ mà nàng giỏi nhất, chính là "dạy dỗ".
Nếu thật sự gặp phải chính chủ, con giao trắng này chắc chắn sẽ phải chịu khổ nhiều đây.
Hạc trắng hóa thành một pho tượng gỗ rơi xuống đất. Phục Thanh Cốt nhặt nó lên phủi phủi, rồi lại đi nhặt viên dạ minh châu ở bên cạnh.
Con giao trắng thì đang bị treo lơ lửng trên một cành cây, trước mắt toàn là sao vàng.
Phục Thanh Cốt ôm viên dạ minh châu đi đến trước cái đuôi đang rũ xuống của nó, đưa tay kéo một cái, liền lôi nó từ trên cành cây xuống.
“Sao lại không nhìn đường gì cả vậy?” Nàng đi đến trước mặt nó, nhìn cục u to tướng trên đầu con giao trắng, quan tâm hỏi: “Có đau không?”