Tại Vũ Lăng Cảnh, trong Ngọc Tuyết Động.
Đào Hoa và tên đạo phỉ ở khách điếm cùng quỳ trên đất, cúi gằm đầu không dám nhìn thẳng vào người đang ngồi trên chiếc ghế da hổ.
Người nọ tay mân mê một cây ngọc địch gãy nát, để trần nửa thân trên, mặc cho hai nữ phỉ diễm lệ lau rửa vết thương trên lưng cho hắn ta.
Hai nữ phỉ run rẩy băng bó cho hắn ta, xong xuôi, vừa định lui sang một bên thì đã bị hắn ta dùng đầu gãy sắc nhọn của cây sáo ngọc cắt đứt cổ họng.
Đào Hoa và tên đạo phỉ đều run lên một cái.
"Đã muốn đi, thì giữ lại cũng vô dụng."
"Kha Đình Quân tha mạng!" Đào Hoa lập tức dập đầu cầu xin, tên đạo phỉ còn lại thì nằm rạp trên đất, không dám hó hé tiếng nào.
Kha Đình Quân bóp nát cây sáo ngọc, ném xuống đất, lạnh lùng nói: "Ngươi bây giờ đã thành phế nhân, giữ lại còn có ích gì?"
"Tuy Đào Nguyên Tiên Phủ đã bị hủy, nhưng các châu vẫn còn huynh đệ của ta. Dù sao ta cũng là nhị đương gia của Thâu Thiên Động, chỉ cần Kha Đình Quân và Tiên Tôn có bất kỳ mệnh lệnh nào, ta và các huynh đệ nhất định sẽ vào sinh ra tử, không từ nan." Đào Hoa dập mạnh đầu xuống đất, trán va ra một vết máu. "Xin Kha Đình Quân giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta hai cái mạng hèn này!"
"Lần này nếu không phải hai ngươi tham lam tiền tài, chọc vào nữ nhân kia, thì kế hoạch bao năm của ta đã không đổ sông đổ bể." Kha Đình khoác áo ngoài vào, đứng dậy đi đến trước mặt hai người, "Tội của các ngươi, chết vạn lần cũng không đền hết."
Đào Hoa và tên đạo phỉ cùng lúc kêu xin tha mạng, xin thứ tội.
"Muốn lấy mạng các ngươi, dễ như nghiền con muỗi." Kha Đình đặt hai tay lêи đỉиɦ đầu hai người, khiến chúng lập tức bị một luồng khí lạnh thấu xương bao trùm. "Nhưng gϊếŧ người thì dễ, tìm kẻ dùng được thì khó. Nể tình hai ngươi đã làm không ít việc cho ta và Tiên Quân, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội."
Luồng khí lạnh trên đầu tan đi, Đào Hoa và tên đạo phỉ vội vàng bái lạy: "Tiểu nhân xin nghe theo mọi sự sai khiến của Kha Đình Quân!"
"Ta muốn Dược Vương Cốc, muốn Sở Oản Nhất."
Đào Hoa cả kinh: "Dược Vương Cốc, Sở... Sở Oản Nhất?"
Kha Đình mỉm cười hỏi: "Sao? Không làm được à?"
"Làm... làm được." Không làm được cũng phải làm, giữ mạng là trên hết. Đào Hoa nuốt nước bọt, hỏi: "Ngài muốn người sống, hay người chết ạ?"
"Ngươi nói xem?"
"Sống... sống ạ, tiểu nhân hiểu rồi." Chỉ có Sở Oản Nhất còn sống mới có giá trị.
"Còn không đi?"
Hai người lập tức lồm cồm bò dậy rồi chạy đi.
Sau khi chúng đã đi xa, Kha Đình mới giải trừ thuật che mắt, để lộ ra dung mạo thật sáng ngời của mình, sau đó hóa phù thành trận, bước vào trong rồi biến mất tại chỗ chỉ trong nháy mắt.
Một con mèo vàng từ trong khe đá chui ra, phá tan trận pháp, rồi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Truyền Tống Phù ư?
Con mèo vàng lại lượn vài vòng trong Ngọc Tuyết Động, nhưng ngoài bảy tám cỗ thi thể ra thì chẳng còn gì khác.
Nó nhìn đám thi thể, tức không để đâu cho hết. Ngọc Tuyết Động này vốn là tiên phủ để nó tu luyện mỗi đêm trăng tròn, vậy mà giờ lại biến thành cái động chứa xác, thật là xui xẻo! Con mèo vàng hóa về nguyên hình, lôi từng cỗ thi thể ra ngoài, ném hết vào một cái hố đá.
Trong lúc kéo lê, một viên châu tử từ trên người một nữ thi lăn xuống, tỏa ra ánh sáng xanh u u.
Đây là cái gì? Con hổ giơ vuốt ra khều khều mấy cái, sợi dây mảnh trên viên châu liền mắc vào vuốt của nó. Nó vung một cái, viên châu liền bị văng đi mất tăm mất tích.
Đi đâu mất rồi?
Con hổ xoay vài vòng tại chỗ cũng không tìm thấy, bèn tiếp tục dọn xác.
Sau khi dọn hết thi thể ra ngoài, nó tung mình nhảy lên, đâm sầm vào đỉnh động. Ngay sau đó, một tảng đá lớn rơi xuống, bịt kín cửa Ngọc Tuyết Động.
Thế này thì không sợ có kẻ nào đến chiếm động phủ của nó nữa rồi.
“Tiểu Hoàng, đi đâu chơi thế?” Khế ấn trên trán con hổ khẽ sáng lên, là tên nhóc khốn kiếp kia đang triệu hồi nó. “Còn không mau quay về!”
Tiểu Hoàng không thèm để ý đến tên nhóc đó, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà chạy về phía phái Vũ Lăng. Nó càng chạy càng nhỏ lại, đến trước sơn môn thì đã biến thành một chú mèo vàng nhỏ.
“Hóa ra ở đây.” Bạch Tàng đang đứng đợi trước sơn môn, thấy con mèo vàng lảo đảo nằm sõng soài trên đất, bèn tiến lên một tay túm nó dậy. “Hửm? Đây là cái gì?”
Bạch Tàng gỡ từ trên đuôi Tiểu Hoàng xuống một mặt dây chuyền nạm lục châu. Mặt dây chuyền làm bằng hắc thạch, trên có khắc hoa văn mây và tia chớp. Sau khi nhìn kỹ, hắn không khỏi giật mình.
“Tiểu Hoàng, mặt dây chuyền này ở đâu ra vậy?”
“Lão tử tên là Bá Thiên! Tiểu Hoàng cái con...” Tiếp đó là một tràng những lời chửi thề khó nghe.
Bạch Tàng ôm đầu, cuối cùng không chịu nổi nữa, đành phải phong ấn khế ước, gạt hết tiếng chửi rủa của Tiểu Hoàng ra khỏi đầu.
Trong chớp mắt, trần thế thanh tịnh, non sông yên bình.
Bạch Tàng cất mặt dây chuyền đi, định bụng đợi Tiểu Hoàng nguôi giận rồi hỏi sau. Hắn bế Tiểu Hoàng lên tung hứng vài cái rồi nói: “Ta sắp đến Dược Vương Cốc.”
Liên quan gì đến nó!
“Giờ mi là khế thú của ta, cũng phải đi cùng ta.”
“Meo meo meo meo!”
“Cứ coi như mi đồng ý rồi nhé.” Bạch Tàng ra lệnh: “Hai ngày tới cứ ở dưới núi đợi ta, không được chạy lung tung.”
Tiểu Hoàng giãy khỏi tay hắn, nhảy lên đầu hắn, cào cho mấy vệt trên mặt, rồi đạp cho một cái, sau đó nhảy vào bụi cây, xù lông chạy biến.
Trong Ngọc Tuyết Động chợt lóe lên một luồng bạch quang, Kha Đình vội vã bước ra từ truyền tống trận, nhìn quanh tìm lệnh bài của mình, nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu.
Không chỉ lệnh bài, mà ngay cả thi thể của đám đạo tặc bị hắn ta gϊếŧ cũng không cánh mà bay.
Hắn ta bước đến cửa động, thấy cửa động cũng đã bị lấp kín, lập tức lửa giận bốc lên ngùn ngụt, một chưởng đánh tan tảng đá thành từng mảnh vụn.
“Lũ đạo phỉ đáng chết này, đến cả đồ của bản quân cũng dám trộm!”
Mất lệnh bài rồi, hắn ta ngay cả Lôi Trạch cũng không vào được, thì làm sao mà về phục mệnh với Tiên Tôn?
Xem ra, chỉ đành đến Dược Vương Cốc trước vậy.
Kha Đình lại một lần nữa dùng Truyền Tống Trận rời khỏi Vũ Lăng cảnh. Trước khi đi, cơn giận vẫn chưa nguôi, hắn ta liền dùng lôi phù đánh sập cả Ngọc Tuyết Động.
Tiểu Hoàng cảm nhận được động tĩnh liền chạy tới, nhìn cửa động đã bị san phẳng, bóng dáng mèo con bé nhỏ cứng đờ tại chỗ.
Là thằng khốn nào đã cho nổ tung động phủ của nó!
Để nó mà bắt được, nhất định sẽ bẻ gãy xương của hắn ta!