Chương 24

Ba người bước lên bậc mây, đến tông môn Vũ Lăng phái. Chu Diêm dẫn hai người đến Hậu Đức điện, rồi đi mời chưởng môn.

Phục Thanh Cốt đánh giá đại điện, thấy trên xà nhà, cột kèo đều khắc họa phù điêu thần tiên đạo nhân, bèn thưởng thức từng bức một.

Các đệ tử áp giải đạo tặc trở về đang đợi ở ngoài điện, vừa đá vừa mắng chửi bọn chúng. Bạch Tàng thấy vậy, nhỏ giọng nói với Phục Thanh Cốt: "Sư tỷ, ta ra xem tình hình, tỷ đợi ở đây, đừng đi lung tung."

Phục Thanh Cốt liếc ra ngoài, "Đi đi."

Sau khi Bạch Tàng đi ra, trong đại điện chỉ còn lại một mình Phục Thanh Cốt. Nàng xem từng bức phù điêu trong điện, phát hiện trên một cây trụ cột khắc một bức họa kỳ lạ.

Bức họa chia làm hai phần, phần trên là một đạo nhân mặt giận dữ cầm rìu, chẻ đôi một ngọn núi, trong núi lộ ra một cái đầu thú. Phần dưới vẫn là đạo nhân đó, nhắm mắt ngồi xếp bằng, hai tay hợp thành hình hoa sen, tĩnh tọa trong một trận pháp, bên dưới trận pháp trấn áp một con yêu thú mặt mũi dữ tợn.

Địa thế ngọn núi được khắc họa trong bức tranh này rất giống với Đao Nhận Phong. Phục Thanh Cốt suy đoán, đạo nhân trong tranh chính là người mà Bạch Tàng đã nói, ba trăm năm trước vân du đến đây chẻ núi hàng yêu.

Chỉ là phù điêu này khắc họa khuôn mặt đạo nhân khá sơ sài, khó mà nhìn ra diện mạo thật, nhưng trận pháp mà ông ta ngồi lại thấy hơi quen quen.

Hình như đã từng thấy Hàng Ma trận này ở Hoang Kiếm Sơn.

"Tiên Tôn?" Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.

Phục Thanh Cốt quay đầu lại, nhìn thấy một đạo nhân râu bạc.

Đạo nhân râu bạc thấy dung mạo của nàng thì hơi kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ thất vọng.

Phục Thanh Cốt thấy Chu Diêm đi theo bên cạnh ông ta, đoán người này chính là chưởng môn Vũ Lăng phái , Thanh Phong chân nhân, bèn tiến lên hành lễ: "Phục Thanh Cốt bái kiến Thanh Phong chưởng môn."

Thanh Phong thu lại vẻ mặt, nghiêm nghị nói: "Miễn lễ." Ông ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài điện, nói với Chu Diêm: "Áp giải đạo tặc vào đây."

"Vâng, chưởng môn."

Chu Diêm ra điện truyền lệnh, Thanh Phong đi đến trước mặt Phục Thanh Cốt, quan sát nàng một lượt rồi đột nhiên ra tay thăm dò, hai ngón tay điểm thẳng vào mi tâm nàng.

Phục Thanh Cốt giật mình, nhưng không đỡ chiêu, âm thầm hóa Bạch Giao vào trong đan điền, để lộ nội phủ cho Thanh Phong nhìn thấu.

Lôi tu Kim Đan sơ kỳ?

Thanh Phong rút tay lại, lông mày trắng hơi nhíu, kim đan nứt thành ra như vậy, cho dù vết thương lành lại sống sót, e rằng cảnh giới cũng sẽ bị tụt xuống.

"Làm sao bị thương thành thế này?"

"Không biết, tỉnh lại đã như vậy rồi."

"Đều không nhớ rõ sao?"

"Ngoại trừ tên, cái gì cũng không nhớ."

Thanh Phong thấy ánh mắt nàng thẳng thắn, trong veo, liền tin lời nàng, lại hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với Thâu Thiên Động?"

Phục Thanh Cốt đem đầu đuôi sự việc tóm tắt lại cho ông ta nghe.

Thanh Phong nghe xong, trầm ngâm hồi lâu, nói: "Việc này tuy do ngươi mà ra, nhưng cũng là kiếp nạn đã định của Vũ Lăng nhất phái ta, không tránh được, không trốn được."

"Đây là tai họa do con người gây ra." Phục Thanh Cốt thẳng thắn nói: "Chỉ cần Thâu Thiên Động còn ẩn náu ở Vũ Lăng cảnh một ngày, thì sớm muộn gì cũng sẽ dẫn đến tai họa này."

Vũ Lăng cảnh sắp bị lũ chuột này khoét rỗng rồi, lần này gặp nàng, chẳng qua là gặp đúng thời cơ, tuy tổn thất hai đệ tử, nhưng lại moi ra được khối ung nhọt, chỉ cần cắt bỏ khối ung nhọt này, về sau sẽ không còn hậu hoạn.

Nhưng nếu để nó tiếp tục tồn tại, cuối cùng sẽ phản phệ chủ nhân, thay thế địa vị, đến lúc đó chính là lúc Vũ Lăng phái diệt vong.

"Việc này là sơ suất của bổn phái." Thanh Phong nhớ đến hai đệ tử chết dưới vực, trên mặt thoáng qua vẻ u ám, "Ta sẽ không để chúng sống sót rời khỏi Vũ Lăng cảnh."

"Là sơ suất, hay là..." Lời của Phục Thanh Cốt bị đệ tử và đạo tặc tiến vào điện cắt ngang, đành phải tạm thời không nói nữa.

Hay là cái gì? Trong lòng Thanh Phong chưởng môn giật thót.

Chu Diêm bước lên trước bẩm báo: "Chưởng môn, người đã mang đến đủ rồi."

Các đệ tử khác áp giải đám thổ phỉ quỳ xuống đất. Phục Thanh Cốt đảo mắt nhìn qua, thấy đám thổ phỉ Thâu Thiên Động bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, không còn ra hình người.

Thanh Phong lên vị trí cao nhất ngồi xuống. Đợi đám thổ phỉ quỳ ngay ngắn, tất cả đệ tử lui về hai bên đại điện.

Bạch Tàng đến bên cạnh Phục Thanh Cốt, vẻ mặt mang theo chút phẫn uất.

Phục Thanh Cốt khẽ nói: "Đừng để thù hận che mờ mắt, làm rối loạn tâm cảnh."

"Nhưng mà..." Hai vị sư huynh kia đều là người hắn từng gặp, người sống sờ sờ, cứ thế mà ra đi, hắn sao có thể không phẫn nộ không căm hận?

Lúc này nghe giọng điệu gần như lãnh đạm của Phục Thanh Cốt, trong lòng càng thêm bực bội, định cãi lại vài câu, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của nàng, lời đến bên miệng lại không biết vì sao không nói ra được.

Phục Thanh Cốt mở miệng niệm: "Thái Thượng Đài Tinh, Ứng Biến Vô Đình..."

Là Tịnh Tâm thần chú.