Chương 17

Thấy nàng cái gì cũng không biết, Bạch Tàng kiên nhẫn giải thích với nàng: "Giới tu đạo hiện nay, do Thất đại tiên môn phân chia quản lý. Đó là: Tử Tiêu Lôi Phủ của Lôi Trạch, Phù Đồ thiền viện của Phù Đồ Sơn, Hoàng Kim Đài của Ửu Sơn, Sơn Hải các của Bồng Lai đảo, Xích Hỏa tông của Viêm Châu, Dược Vương Cốc của núi Phương Trượng, và còn có Kiếm Các của Thiên Nhận Phong."

Phục Thanh Cốt nghe rất chăm chú.

Bạch Tàng tiếp tục nói: "Dưới Thất đại tiên môn, lại chia thành hai mươi tám phái và 140 động, Vũ Lăng phái mà chúng ta sắp đến, chính là một trong hai mươi tám phái, thuộc quyền quản lý của Dược Vương Cốc."

"Thì ra là vậy." Phục Thanh Cốt chỉ vào mấy tên đạo tặc hỏi: "Vậy Thâu Thiên Động này thuộc quyền quản lý của ai?"

Bạch Tàng khinh thường nói: "Thâu Thiên Động là nơi tập hợp những kẻ bị các phái trục xuất, chuyên làm những chuyện gϊếŧ người cướp của, trộm cắp vặt vãnh, là lũ chuột chạy qua đường, ai ai cũng muốn đánh, các phái đều có thể tiêu diệt."

"Ngươi mới là chuột!"

"Chúng ta là môn phái đường đường chính chính."

"Đúng vậy, chúng ta cũng có động phủ, môn quy." Mấy tên đạo tặc bất mãn la ó.

Phục Thanh Cốt hỏi: "Vậy động phủ của các ngươi ở đâu?"

"Ở ngay Đào Nguyên..." Hỏng rồi, lỡ miệng rồi!

Tên đạo tặc vừa nói xong liền bị đồng bọn đấm đá túi bụi.

Phục Thanh Cốt hỏi Bạch Tàng: "Đào Nguyên ở đâu?"

Bạch Tàng nghĩ ngợi rồi lắc đầu: "Không biết."

Ba tên đạo tặc đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc mắt nhìn nhau, để lại vài dấu hiệu đặc biệt trên những viên đá ven suối.

Phục Thanh Cốt nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi, lên đường thôi."

Thế là cả nhóm người tiếp tục tiến vào sâu trong rừng.

Trời càng lúc càng tối, trong rừng càng mờ mịt khó đi, đám đạo tặc cứ kêu ca không đi nổi, mặc cho Bạch Tàng đánh đập thế nào cũng vô dụng, đành phải tìm một hang núi để dừng lại nghỉ ngơi.

Rừng hoang nhiều mãnh thú yêu quái, Bạch Tàng bố trí một trận pháp bảo vệ trước cửa hang, đề phòng những thứ không biết điều đến quấy rầy.

Trong hang tối om, Phục Thanh Cốt lấy ra một viên dạ minh châu bắn lêи đỉиɦ hang, chiếu sáng ba khuôn mặt ngốc nghếch.

"Dạ minh châu!"

"Sáng quá!"

"Viên này còn to hơn viên ở quán trọ."

Ba tên đạo tặc lộ vẻ thèm thuồng.

Bạch Tàng ôm củi trở về, thấy trong hang sáng trưng cũng giật mình: "Ở đâu ra vậy?"

Phục Thanh Cốt liếc nhìn đám chuột nhắt, vỗ vỗ túi Càn Khôn phồng lên ở bên hông.

Đám chuột nhắt đồng loạt nuốt nước miếng.

"Giàu thật là tốt." Trên mặt Bạch Tàng đầy vẻ ngưỡng mộ, sau đó sờ sờ túi tiền lép kẹp của mình, không khỏi cảm thán, người so với người quả thật làm người ta tức chết.

Tuy ngưỡng mộ, nhưng hắn không hề nổi lòng tham, chỉ cảm thán về viên dạ minh châu vài câu, rồi bắt đầu đào hố nhóm lửa.

Đào xong hố lửa, chất củi khô lên, Phục Thanh Cốt bắn một luồng sáng trắng vào đống củi, một lát sau, trong hố lửa bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Bạch Tàng nhịn không được hỏi: "Sư tỷ giỏi dùng Lôi thuật?"

Phục Thanh Cốt nói: "Biết một chút."

"Ta còn thấy tỷ dùng Hư Chỉ ở khách điếm."

"Hư Chỉ?" Phục Thanh Cốt nghĩ một chút, sau đó chụm hai ngón tay thi triển một chiêu, để lại một vết tích mờ nhạt trên vách núi, "Là chiêu này sao?"

"Chính là nó!" Bạch Tàng cũng chụm hai ngón tay vận khí, vẽ lên vách núi, cũng để lại một vết kiếm, độ sâu nông cạn không khác gì Phục Thanh Cốt.

Ba tên cướp chen chúc dưới vách núi bị bụi đất hai người đánh rơi xuống phủ đầy người, ánh mắt dính đầy bùn đất, suýt chút nữa đã đâm chết hai người.

Mù à? Không thấy dưới này có người sao?

Bạch Tàng lại so sánh hai chiêu, nói: "Hư Chỉ này là do sư tổ bổn phái sáng tạo, chỉ truyền cho đệ tử trong môn."

Phục Thanh Cốt hỏi: "Quý phái là phái nào?"

Bạch Tàng đáp: "Thiên Nhận Sơn, Kiếm Các."

"Kiếm Các, một trong Thất đại tiên môn sao?"

"Ừm, ta là đệ tử chân truyền của Trường Mi chân nhân, thuộc phong thứ chín của Kiếm Các, đứng hàng thứ hai mươi ba, cho nên các sư huynh cũng gọi ta là Nhị Thập Tam."

Bạch Tàng nói: "Ta từ nhỏ lớn lên ở Kiếm Các, nhưng chưa từng nghe qua danh hiệu của sư tỷ, xem ra sư tỷ tuy biết Hư Chỉ, nhưng không phải người trong bổn phái."

Phục Thanh Cốt suy nghĩ: "Ta biết kiếm thuật không nhiều, hẳn không phải người của Kiếm Các."

Mấy tên cướp nghe vậy cũng giật mình, không ngờ tên nhãi ranh này lại là người của Kiếm Các. Phái này đặc biệt thù dai, một khi đắc tội, còn khó dây dưa hơn cả Thâu Thiên Động của bọn họ.

Xem ra hoặc là không ra tay, hoặc là phải để hắn chết không kịp ngáp.

Bạch Tàng thỉnh cầu: "Nhị Thập Tam có thể xem lại Lôi thuật của sư tỷ không?"

Phục Thanh Cốt nhướng mày, "Thật sự muốn xem?"

Giọng điệu này khiến Bạch Tàng có một dự cảm không mấy tốt đẹp.

"Ta..." Bạch Tàng nuốt nước miếng, do dự nói: "Muốn."

Ánh lửa chiếu lên mặt Phục Thanh Cốt, lộ ra vài phần quỷ dị, nàng xòe lòng bàn tay về phía đống lửa, sau đó chống xuống đất, "Sư tỷ có cầu tất ứng."

"Đừng!" Tên cướp đầu lĩnh vừa định ngăn cản, tia điện trắng đã lan ra như mạng nhện, nhanh chóng bao phủ toàn bộ hang động.

Mấy tên cướp tê dại cả người, sau đó lần lượt ngã xuống đất, tay chân co giật không ngừng.

Tên cướp đầu lĩnh thầm mắng trong lòng: Tên nhãi ranh chết tiệt! Mụ đàn bà quỷ quái chết tiệt! Hắn ta sẽ không tha cho bọn họ!

Trên sườn núi, một con hổ thấy sườn núi đối diện ẩn hiện bạch quang, lặng lẽ chui vào rừng rậm, lén lút tiến về phía đó.