Chương 3

Nữ nhân viên tàu từ khoang nhỏ bước ra, nói với trưởng tàu: "Trong bụng cô ta đúng là có thứ gì đó, tôi không dám động, phải chờ cảnh sát tới xử lý."

Da đầu trưởng tàu tê rần, ông ta vội chặn Giang Tiểu Thủy lại: "E là không được, lát nữa cháu phải theo cảnh sát về làm biên bản."

"Ồ."

Cô xoa xoa cái bụng đang réo ọc ọc.

Món thịt kho lúc nãy chỉ là lót dạ, giờ cô lại thấy đói rồi.

Trưởng tàu sai người mang đến một hộp cơm: "Ngồi đây ăn đi, đừng chạy lung tung."

"Vâng."

Thấy cô ngoan ngoãn, trưởng tàu gạt bỏ hết những suy đoán linh tinh trong đầu.

Chỉ là một đứa trẻ thôi.

Ở thành phố Nam, công tác tuyên truyền và giáo dục phòng chống ma túy vẫn được làm khá tốt, có lẽ cô bé này chỉ xem quá nhiều phim cảnh sát chống ma túy nên mới đoán bừa thế thôi.

Cục cảnh sát thành phố Tân.

Sau khi Giang Tiểu Thủy làm xong biên bản, các đồng chí cảnh sát thông báo cho người nhà đến đón cô.

Khi Giang Minh đến nơi, anh ta chỉ thấy một cô gái gầy gò ôm chiếc túi vải cũ kỹ, ngồi chồm hổm trên bậc thềm trước cổng cục cảnh sát, vừa cắn nhồm nhoàm miếng chân giò vừa xuýt xoa thích thú.

Giữa mùa đông giá buốt, mặc áo lông còn thấy lạnh, thế mà cô chỉ khoác chiếc áo khoác thể thao mỏng tang, gió luồn từ vạt áo thổi vào, trông cô gầy guộc như thể sẽ bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Một chiếc Mercedes màu đen lướt qua bắn nước bẩn ven đường lên người cô.

Cửa kính xe hạ xuống, một thanh niên thò đầu ra, giơ ngón tay giữa về phía cô: "Đồ ngu! Không có mắt à!"

Cô gái chẳng thèm để tâm, chỉ cúi xuống nhặt miếng chân giò rơi dưới đất, cẩn thận ngắm nghía xem còn chỗ nào ăn được nữa không.

Trước khi đến, Giang Minh đã nghe nói em gái mình có vấn đề về đầu óc nhưng không ngờ lại nghiêm trọng thế này.

Anh ta dập tắt điếu thuốc, chỉnh lại vạt áo khoác, sải bước đến gần.

"Em là Giang Tiểu Thủy đúng không? Anh là Giang Minh anh hai của em, anh tới đón em về nhà."

Người đàn ông có gương mặt tuấn tú, ngũ quan rõ ràng, giống với khuôn mặt cô đến bảy tám phần.

Thân thể này tên là Giang Tiểu Thủy, lớn lên ở cô nhi viện ở thành phố Nam, từ nhỏ đã ngốc nghếch.

Năm nay cô vừa tròn 18 tuổi, khi viện trưởng còn đang không biết phải làm gì với cô thì nhà họ Giang ở thành phố Tân bỗng tìm đến, nói cô là tiểu thư thất lạc nhiều năm nên muốn nhận lại.

Viện trưởng nhờ người tìm hiểu mới biết nhà họ Giang đón cô về là để gả cô vào nhà họ Tiêu, làm vợ cho một người bệnh nặng sắp chết để xung hỉ.

Thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, nếu gả đi để liên hôn thì ít nhất cũng có thể sống yên ổn, không phải lo cơm áo gạo tiền. Vì thế viện trưởng mới tiễn cô lên tàu, liên lạc với người nhà họ Giang đến ga đón.

Không ngờ giữa đường, Giang Tiểu Thủy bỗng nhiên ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì đã là "thần".

Giang Tiểu Thủy cầm chặt miếng chân giò: "Ồ."

Người đàn ông thở dài, rút một tờ khăn giấy ra, ném khúc xương trong tay cô vào thùng rác.

"Nhà mình không thiếu đồ ăn, đừng hành xử như vậy nữa. Sau này em muốn ăn gì cũng có."

Những năm gần đây nhà họ Giang làm ăn khá thuận lợi, của cải tích góp cũng không ít, không đến mức để em gái ruột của mình phải nhặt cái chân giò rơi dưới đất lên ăn, đúng là nhìn chẳng ra sao.

Tài xế lái xe đến, là một chiếc xe thương vụ màu bạc. Giang Minh phải vào cục cảnh sát ký tên nên để Giang Tiểu Thủy lên xe trước. Giang Tiểu Thủy ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sau.

Người tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy cô dùng khăn giấy lau sạch dầu trên ngón tay, những ngón tay mảnh mai trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, gầy yếu đến mức khiến người ta xót xa.

Năm nay con gái của ông ta học lớp năm, trông còn khỏe mạnh hơn cô gái này nhiều.

Ông ta lấy một hộp bánh da hổ từ trong túi ra, là phần bữa sáng con gái đưa cho ông ta lúc sáng sớm.

"Tiểu thư, cô có đói không, ở đây có bánh, cô ăn tạm một chút nhé?"

Cánh mũi nhỏ xinh của Giang Tiểu Thủy khẽ động, ngửi thấy mùi thơm ngọt của bánh da hổ, đôi mắt cô sáng lên, hàng mày cong cong: "Cảm ơn chú."

"Ôi chao, khách sáo gì chứ, ăn đi nào!"

Giọng cô trong trẻo, ngọt như hạt dẻ nướng trong gió lạnh khiến trái tim của tài xế cũng tan chảy.

Ông ta có chút cảm khái, nhà họ Giang tìm cô là để gả cô đi xung hỉ thay Giang Minh Châu, cách đây không lâu đối phương gặp tai nạn xe, trở thành người thực vật, bác sĩ nói có lẽ không sống nổi quá ba tháng.

Đúng là một cô gái số khổ, từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, khổ cực lắm mới được tìm thấy, giờ lại còn phải gả cho một người sống dở chết dở.

Bố mẹ Giang đều đã qua đời, trong nhà chỉ còn bà nội là người quyết định mọi việc, nếu bố mẹ còn sống thì chắc là rất thương cô.

Giang Tiểu Thủy cắn một miếng bánh, đôi mắt híp lại đầy vẻ thỏa mãn.

Hình ảnh phản chiếu trong gương chiếu hậu lọt vào tầm mắt cô, cô khựng lại, chỉ thấy giữa trán người tài xế đã sạm đen pha tím, đó là tướng mặt báo hiệu chẳng bao lâu nữa sẽ chết.