Quyển 2 - Chương 41

Vì nằm ở vĩ độ cao, mùa đông ngày ngắn đêm dài, lại gần biển nên hơi ẩm từ biển thường xuyên bao phủ thị trấn cổ kính trong màn sương ẩm ướt xám xịt. Những ngôi nhà cũ kỹ thiếu tu sửa ở khu phố cổ gần như chìm khuất hoàn toàn trong vẻ tiêu điều của mùa đông, tựa như linh hồn cô độc, tịch mịch của thị trấn này.

Sáng sớm tinh mơ, người ra đường không nhiều, lại thêm đang trong kỳ nghỉ năm mới, con đường lát đá vừa được chính quyền thị trấn quét dọn sạch sẽ càng thêm vắng vẻ.

Tuy nhiên, tiếng bước chân dồn dập đã phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sớm. Một thanh niên đeo ba lô đang chạy về phía trước với tốc độ hiếm thấy, và lý do khiến anh phải lao như bay rõ ràng là một chú chó Dobermannn lực lưỡng đang chạy phía trước anh ta.

Dắt chó đi dạo vào sáng sớm tinh mơ khi sương còn chưa tan, người này quả là một chủ nhân mẫu mực!

Nhưng mà…

Sao trông anh ta có vẻ lén lút, như sợ bị ai nhìn thấy vậy?

À, đúng rồi, do chú chó Dobermannn chạy trước mặt anh ta có hai cái đầu!

Hầu như tất cả các giống chó đều thích đuổi bắt. Bản năng săn mồi ẩn sâu trong huyết thống khiến chúng thường coi những vật chuyển động là con mồi đang chạy trốn và ra sức truy đuổi.

Vận động cùng chủ nhân lại càng là hoạt động chúng yêu thích nhất, ngay cả những chú chó Dobermannn có vẻ ngoài lạnh lùng ngầu lòi cũng không ngoại lệ.

Nhìn chú chó Dobermann hai đầu thường ngày luôn toát ra vẻ uy nghiêm, dọa người lúc này chẳng biết đã bay đi đâu mất, đang chạy như điên trên đường theo hình chữ "Z".

Thật tội nghiệp cho bác sĩ Lạc đang chạy theo phía sau...

Lạc Tái tự đánh giá bản thân không phải là người ưa vận động. Hồi cấp hai, anh chưa bao giờ đạt điểm trung bình môn chạy 1000m, các môn chạy ngắn thì luôn đứng bét, ném tạ không xa, chạy vượt rào thì ngã sấp mặt, lại thêm cận thị nên càng là đối tượng khiến giáo viên thể dục phát điên.

Nhìn anh thở hổn hển nhưng không nỡ gọi chú chó đang tung tăng kia dừng lại, thật không biết là anh đang dắt chó đi dạo hay chó đang dắt anh đi dạo nữa...

Cuối cùng, trong hai cái đầu, có một cái đầu khá lý trí đã dừng lại trước một quảng trường nhỏ khi Lạc Tái chính thức sập nguồn.

Đây là một quảng trường không lớn không nhỏ, cũng chẳng có công dụng gì, nằm giữa những ngôi nhà cũ san sát, trồng vài cây sồi. Bình thường cũng ít người qua lại, bây giờ trời lạnh thì càng vắng vẻ hơn.

"Sao... sao thế?" Lạc Tái thở không ra hơi.

Or không nói gì, cắn nhẹ gấu áo anh rồi dẫn anh đến một góc quảng trường, bên cạnh chiếc ghế dài bằng gỗ. Lạc Tái hiểu ra, trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng cảm động.

Nhìn kìa, cún cưng nhà anh thật hiểu chuyện biết bao!

"Không sao, tôi vẫn cố được!" Dù có chạy gãy chân cũng đáng!

... Vị bác sĩ thú y nào đó đã hoàn toàn rơi vào hội chứng "chủ nhân ngốc nghếch".

Thấy Lạc Tái mặt đỏ bừng, hai chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng gượng, lúc này mới nhận ra vì mình mải chơi mà kéo người ta chạy suốt dọc đường, Thrus càng kiên quyết không chịu đi nữa.

Thrus dùng đầu đẩy vị bác sĩ đang đứng không vững ngồi xuống ghế, "Gâu!!" sủa một tiếng đầy đe dọa, ngăn không cho anh đứng dậy.

Thực ra, mông Lạc Tái vừa chạm ghế đã không thể đứng dậy nổi nữa, hai chân mềm nhũn như mì ống. Đây chính là kết cục bi thảm của một người chủ thường ngày không vận động, suốt ngày ru rú trong nhà, bỗng một ngày nổi hứng dắt chó đi dạo.