Quyển 2 - Chương 39

Mặc dù trong lòng đang nhảy nhót không ngừng, nhưng ánh phản chiếu của cặp kính đã che giấu cảm xúc trong mắt vị bác sĩ, nét mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

"Muốn ăn anh quá đi..." Cô Scylla ôm bác sĩ, vẻ mặt do dự, khuôn mặt xinh đẹp áp sát lại gần, "Nhưng anh là một bác sĩ tốt... Nếu ăn mất anh, lần sau mấy đứa nhỏ lại bị đau bụng thì phiền lắm..."

Con gái dạo này đều táo bạo thế này sao?

Đi khám cảm cúm thì tán tỉnh bác sĩ ngoại khoa, đi tư vấn tâm lý thì tán tỉnh bác sĩ tâm lý, đi trám răng thì tán tỉnh nha sĩ, đi nâng ngực thì tán tỉnh bác sĩ thẩm mỹ, dắt thú cưng đi khám thì tán tỉnh bác sĩ thú y! Này là nghiện đồng phục play à?!

Hoàn toàn không nhận ra rằng cái gọi là "dụ dỗ bác sĩ" với sức hút từ đồng phục thực chất chỉ là thế giới quan sai lệch do xem mấy cái đĩa phim giới hạn độ tuổi mà ra, trong đầu Lạc Tái lúc này đang diễn ra một cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt về việc có nên từ chối đối phương hay không.

"Lạc thiên sứ" chính trực khoác trên mình bộ trường sam cổ cao nghiêm túc nói: "Sao có thể dễ dàng như vậy? Là một người Trung Quốc truyền thống, phải giữ mình trong sạch, giữ lần đầu tiên cho người mình yêu!"

Tuy nhiên, "Lạc ác ma" trong bộ đồ đường phố nổi loạn liền đạp bay "Lạc thiên sứ": "Mịa! Ông đây đã là đại ma pháp sư rồi! Mỡ đến miệng mà không ăn, muốn làm đạo sĩ luôn à?!"

Đôi môi đỏ rực chỉ cần hơi nhích lại gần là có thể hôn được, "cơn sóng thần" mềm mại thậm chí chỉ cách anh một khoảng mà nếu bỏ kính ra là có thể nhìn thấy rõ ràng...

"Xong chưa? Tôi vẫn chưa được uống nước à?!"

Giọng gầm gừ khó chịu của chàng trai cao lớn, xộc vào phòng như một chiến binh xung trận, phá tan bầu không khí ám muội đang dâng lên.

Cứ như bị ai gõ vào đầu, bác sĩ Lạc bỗng chốc tỉnh táo lại: "Khụ khụ, xin lỗi cô, tôi phải đi cho cún cưng nhà mình uống nước."

"..." Cô Scylla dường như không hề ngạc nhiên khi anh coi một chàng trai biết nói biết đi là thú cưng. Cô ta hôn "chụt" một cái rõ kêu lên má Lạc Tái, để lại dấu son đỏ chót đầy khıêυ khí©h, rồi buông anh ra một cách dứt khoát: "Xem ra đành vậy, haiz, tiếc thật..."

Lạc Tái chẳng biết nên thở phào nhẹ nhõm hay tiếc nuối.

Nhưng lúc này anh không còn tâm trí đâu mà để ý đến người đẹp nữa, bởi vì cún nhà anh đã hết xù lông lên rồi!

Đối với một chú chó có tính chiếm hữu cao, dù mùi hương trên người chủ nhân là của người hay của thứ gì khác, thì việc lãnh địa bị xâm phạm cũng tuyệt đối không thể tha thứ.

Ánh mắt Thrus nhìn cô Scylla như muốn tóe lửa! Nhìn cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo ba lỗ, móng vuốt đã bắt đầu lộ ra, đây là phản ứng khi gặp mỹ nhân à?! Đây rõ ràng là gặp Godzilla rồi còn gì?!

Lạc Tái không muốn dung nhan của vị mỹ nhân trước mặt bị ngọn lửa địa ngục cún nhà mình phun ra thiêu rụi.

Phải biết, hàng loạt chi phí y tế, phẫu thuật thẩm mỹ, dinh dưỡng, bồi thường tinh thần có thể dự đoán trước, chắc chắn không phải là thứ mà cái ví lép kẹp của anh có thể gánh nổi!

"Không được! Thrus!"

Dù sắp lao vào chiến đến nơi, nhưng nghe thấy mệnh lệnh của bác sĩ Lạc, Thrus vẫn theo bản năng khựng lại, không dùng móng vuốt sắc nhọn cào rách làn da mịn màng, cũng không dùng răng nanh cắn xé thân thể mềm mại kia.

Tuy nhiên, ánh mắt hung dữ không chút che giấu của cậu cũng đủ để cho mấy con chó ngao hiểu được sự thù địch, lập tức sáu con chó to lớn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đồng loạt nhảy dựng lên, vây quanh Scylla đang bị đe dọa, nhe răng gầm gừ thị uy với Thrus.