Dường như cuối cùng cũng tìm được người chịu khó nghe mình càm ràm, Summer bắt đầu lải nhải: "Bác sĩ không biết đâu, lần trước Ares xem tivi nhiều quá nên nổi hứng tham gia giải đấu vật thế giới. Người ta thi đấu mang tính giải trí thôi! Anh ta lại chơi thật, nếu không phải chúng tôi kịp thời ngăn cản, chắc anh ta đã vặn gãy cổ đối thủ rồi.”
Sĩ quan Summer lại thở dài: “So với vụ đó, lần này còn đỡ. Thằng nhóc Phaeton chỉ thích đua xe thôi, nhất là đua bằng xe của ông bô – Chiến xa Mặt Trời của thần Helios."
Lạc Tái im lặng.
Kính xin các vị thần bớt rảnh quá chạy đi gây chuyện có được không?!
Xem ra vị thần nhị đại này biết cách chơi đấy! Quả nhiên, không cần biết phụ huynh có là thần linh đức cao trọng vọng cỡ nào, một khi đám con cháu quyết tâm muốn ăn chơi sạt nghiệp thì họ cũng cản không nổi…
"Chắc là có vị thần nào đó lo thằng nhóc lại thiêu rụi mặt đất nên mới thả con bọ cạp vào xe nó đấy mà." Summer vừa nói vừa giao con Bọ cạp hoàng đế đã được cho vào hộp kính cho Winter lạnh như băng: "Cầm lấy, lát nữa còn phải trả nó về bầu trời."
Con bọ cạp oai vệ bò tới bò lui trong hộp kính, khoe đôi càng vạm vỡ và mạnh mẽ của mình, như thể muốn cảnh cáo mọi người đừng có dại mà đối đầu với nó.
Bọ cạp trên trời?!
Chẳng lẽ là chòm sao Thiên Yết sao?! Chơi nhau đấy à!!
Summer lại bắt tay với bác sĩ Lạc một lần nữa để tỏ lòng thân thiện: "Tôi thay mặt Cục Điều tra Đặc biệt cảm ơn sự hỗ trợ nhiệt tình của bác sĩ Lạc. Sau này nếu chúng tôi nhận được vụ án nào liên quan đến động vật, lại phải làm phiền bác sĩ rồi! Tôi nghĩ Cục trưởng Helios nhất định sẽ đề nghị cấp trên trao tặng bác sĩ một huy chương công dân danh dự."
Không! Xin đừng làm phiền tôi!!
Tôi không sống trên núi Olympus, chỉ là một công dân bình thường thôi!
Tuy nhiên, cảnh sát Summer hoàn toàn không nhận ra sự rối bời trong lòng bác sĩ Lạc, hắn hắt hơi một cái, tỏ vẻ rất khó chịu. "Chết tiệt, đáng lẽ ra tôi phải được tận hưởng kỳ nghỉ ở đảo Hawaii, chứ không phải điều tra một vụ tai nạn xe hơi nhàm chán ở thị trấn châu Âu lạnh lẽo này."
"Ồ, vậy sao? Tôi không biết là anh luôn ghét tôi đấy." Cảnh sát Winter liếc nhìn hắn, gió xung quanh đột nhiên thổi mạnh hơn, gần như cuốn theo cả tuyết.
"Ơ này! Winter, sao tôi có thể ghét cậu được!" Summer vội vàng muốn giải thích, nhưng đối phương chẳng buồn để ý, quay người bỏ đi.
Summer đang định đuổi theo, may mà chợt nhớ ra và quay lại nói với Lạc Tái: "Bác sĩ, lát nữa tôi sẽ cho người đưa anh về!"
Sau đó hắn vội vàng đuổi theo, vừa lẩm bẩm: "Bình thường thì thôi, ít nhất là trong mùa này tuyệt đối không thể đắc tội với cậu ta..."
Còn bác sĩ Lạc đứng giữa hiện trường vụ án với phông nền rất CSI (đội điều tra hiện trường vụ án trong loạt phim truyền hình Mỹ), không biết phải lật cái bàn kiểu gì mới diễn tả được nỗi đau khổ như bão cấp 18 đang đổ bộ trong lòng mình lúc này.
Các vị thần Olympus làm ơn hãy nghe hiểu tiếng người chút đi có được không vậy?! Ai muốn dây dưa với đám thần tính tình quái gở, lại siêu thích bày ra mấy trò đùa dai nhạt nhẽo chứ!
Ai mà biết lần sau họ lại tiện tay lấy cái gì từ trên bầu trời ném xuống chứ! Bọ cạp thì còn đỡ...
Nếu ném xuống một con sư tử thì nhân loại phải làm thế nào hả?!