Tần Chung hôm nay sau khi ném cho Tần Vân Tư tấm thẻ đen của mình thì ngồi làm việc đến tận khuya, hắn đang giải quyết đống rắc rối về vụ ồn ào liên quan đến gia tộc của mình vừa qua. Không biết thông tin từ đâu mà giới báo chí Đại Thành đã bắt được tin bộ ba sát thủ của Assassin trà trộn vào Tần gia lấy mất The Cullinan, tin đồn càng ngày càng lan xa khiến hắn phải giải quyết rắc rối với cảnh sát và chính phủ Đại Thành, tiêu tốn của hắn không ít thời gian. Cũng may hắn có đủ thông minh trong việc đối phó với đống rắc rối này, sau khi tiễn hai viên cảnh sát ra khỏi cửa, hắn ngả người vào ghế nghỉ ngơi.
Nhớ lại đêm hôm ấy, khi nhìn thấy Damien đột nhập vào phòng của mình rồi nhảy ra từ cửa sổ, hắn chỉ đứng từ trên cửa sổ phòng quan sát xuống, nhìn sơ qua thì cậu ta cũng có khả năng, nhưng có lẽ về đánh nhau thì cậu ta không mạnh bằng hai người còn lại, giống như là loại người sử dụng mưu kế hơn là sử dụng vũ lực. Mặc dù biết Tần Phong đã giao cho Alan và Akan đi bắt người, nhưng hắn biết lần này không dễ dàng để bắt ba người kia, họ là sát thủ, hơn nữa còn là ba sát thủ nổi tiếng nhất thế giới, trình độ lẩn trốn của họ có thể coi là một bí ẩn không thể tìm hiểu. Tuy nhiên Tần Chung biết sớm muộn gì cũng sẽ bắt được, Tần gia chưa bao giờ thất bại trong việc bắt người, đặc biệt là người động chạm đến tổ chức của hắn, cho dù có trốn ở chân trời góc bể thì bọn họ cũng sẽ truy lùng ra.
Kết thúc dòng suy nghĩ, nhìn đồng hồ cũng đã giữa đêm, Tần Chung nhớ hôm nay Tần Vân Tư có cuộc đua nên về nhà muộn, còn Tần Phong thì sẽ không làm gì ngoài việc ngồi trong phòng làm việc của tổ chức để truy lùng tung tích của ba người kia, nghĩ lại hắn cũng không có gì để làm, Tần Chung đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình rời khỏi công ty, hắn lên xe đi đến địa điểm quen thuộc mà mình thường hay đến.
…
Diamond là quán bar nổi tiếng nhất ở Đại Thành, là một quán bar đúng nghĩa để những người giàu có thể vung tiền qua cửa sổ, bởi vì những ai vào được đây ít nhất phải có thẻ thành viên hoặc thẻ VIP. Nhìn từ ngoài cửa đã mang tính chất là một quán bar của giới thượng lưu, đối tượng thường đến quán bar này có vẻ như toàn là những máu mặt của giới ngầm. Tiếng động cơ xe dừng lại trước cổng, Lâm Đăng bước xuống xe, nhìn một lượt từ trên xuống dưới quán bar này, anh đã nghe quán bar này nổi tiếng từ lâu, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ từng có bảo nhất định sẽ đến đây vui chơi đôi chút.
Sau khi cùng Lục Thắng vác nguyên một đống đồ vừa mua về nhà, Lâm Đăng ngủ một mạch đến tối mới thức dậy, anh cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn Trương Tử bảo đi đua xe, Lục Thắng cũng bảo ra ngoài có chút việc. Lâm Đăng không hỏi thêm gì nhiều, cuộc sống của mỗi người là vậy, nếu muốn có thế giới riêng liền có thế giới riêng, Lâm Đăng cảm thấy mình không có gì làm thì sẽ đi tìm thú vui để chơi.
Lâm Đăng đặt chân bước vào quán chưa được nửa bước đã bị hai người đàn ông chặn lại.
"Xin lỗi cậu, cho hỏi cậu có thẻ thành viên không?"
"Thẻ thành viên?"
"Đúng vậy, muốn vào đây thì phải có thẻ thành viên."
"Bao nhiêu, tôi mua."
Hai người trước mặt nghe câu nói thản nhiên của cậu phát ra đều bày tỏ sự ngạc nhiên mà nhìn nhau, quyết định nhanh đến vậy, còn không cần hỏi giá hay như thế nào, đến khi nhìn lại nhan sắc cùng đống đồ hiệu mà Lâm Đăng đang mặc thì cũng ngầm hiểu người này có đủ khả năng hay không.
"Mời cậu theo lối này đăng ký làm thẻ thành viên."
Mặc dù Lâm Đăng đối với việc đăng ký thẻ này có chút khó chịu bởi vì tính anh không thích rườm rà, đống thủ tục này rất phiền phức, mà anh lại là kẻ ghét phiền phức nhất, nhưng mà vì để vào trong bar cũng phải chịu bỏ chút thời gian. Lâm Đăng cất bước theo sau một nhân viên của quán, lúc bước ra thì đã thấy cầm trong tay là tấm thẻ VIP, đúng, là thẻ VIP, không phải là thẻ thành viên. Lâm Đăng lúc nãy nghe mệnh giá của thẻ thành viên nảy sinh chút ngạc nhiên, đối với quán bar bình thường thì tấm thẻ thành viên này có thể ăn chơi trong vòng mấy năm, nhưng mà anh lại thích vung tiền, cho nên một tấm thẻ VIP là không thành vấn đề, có lẽ sau này khi có cơ hội anh muốn rủ thêm Lục Thắng và Trương Tử làm luôn thẻ ở đây, lúc rảnh thì đến vui chơi đôi chút.
Ngay từ đầu đã nói rằng nhan sắc của Lâm Đăng có thể xoay chuyển trời đất, lần này bước vào quán bar lập tức làm chấn động tất cả những ai đang có mặt tại đây. Mọi ánh nhìn cứ thế đổ dồn vào người có gương mặt hút hồn của Lâm Đăng, đôi mắt kẻ eyeliner càng khiến cho Lâm Đăng trở nên quyến rũ gấp vạn lần, là một tuyệt đỉnh nhan sắc có thể khiến người ta nhìn không thể chớp mắt.
Lâm Đăng lựa một góc rồi ngồi xuống, anh biết nhan sắc của mình đẹp như thế nào, đối với ánh nhìn của những người kia cũng đã quen rồi, nhưng Lâm Đăng quên cảnh cáo với họ rằng nhan sắc này có thể gϊếŧ người, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Gọi cho mình một ly Whisky, Lâm Đăng ngồi đợi rồi nhìn xung quanh, vừa đắm chìm vào âm nhạc vừa để ý xem có thứ gì có thể khiến bản thân hứng thú ngay bây giờ không.
Lâm Đăng bước vào quán được 30 phút thì Tần Chung từ ngoài quán đã đỗ xe bước xuống, hắn không cần xuất trình bất cứ tấm thẻ nào, hai người đứng canh cửa khi thấy hắn đều cúi xuống kính trọng chào.
"Chào lão đại."
Diamond là quán bar của Tần gia, nói đúng ra là thuộc quyền kiểm soát của Tần Chung, Tần Phong và Tần Vân Tư, nhìn qua thì đây là một quán bar nổi tiếng bình thường nhưng lại là nơi giao dịch bất hợp pháp của tất cả băng đảng mafia ngầm muốn hợp tác hoặc thông qua liên hệ với tổ chức Thiên Tần, điều này chỉ có người trong giới biết, ngoài ra những người đến đây với mục đích uống rượu giải trí hầu như sẽ không biết chủ quán bar này là người đứng đầu giới hắc đạo, họ chỉ biết Tần Chung là người đứng đầu trong giới kinh doanh của Đại Thành.
Tần Chung bước vào quán, tất cả nhân viên cùng thuộc hạ đều cúi chào hắn, còn hắn thì chỉ lặng lẽ bước về bàn của mình, định bụng uống chút rượu rồi về nhà nhưng đập ngay vào mắt hắn là một thân hình không thể quen thuộc hơn, hắn nhận ra người đang ngồi ở góc quán đối diện kia, cho dù có che kín gương mặt thì hắn cũng nhận ra, khả năng nhìn người của hắn không bao giờ sai.
Lần đầu nhìn thấy nhan sắc ấy, hắn cũng bất động không kém, ánh đèn mờ ảo lại làm tăng thêm nét cuốn hút của người kia, hơn nữa, Tần Chung cũng có để ý rằng mọi người ai cũng nhìn về hướng của Lâm Đăng. Hắn khẽ nở một nụ cười, đúng là ông trời không làm hắn phải chờ lâu, Tần Chung ngồi ở bàn của mình vừa nhìn về phía Lâm Đăng vừa suy nghĩ xem khi bắt được hắn sẽ xử lý anh như thế nào, nhưng có một điều, hắn tàn nhẫn không kém Tần Phong, vì vậy Lâm Đăng cũng khó lòng mà thoát khỏi tay hắn.
Lâm Đăng ngồi ở quán được 30 phút, đối với chừng ấy thời gian cũng đủ để anh thu hút được vài người đến bắt chuyện, bằng chứng là bây giờ bàn của anh đã có người ngồi cùng. Lâm Đăng cũng rất thoải mái trong mấy loại chuyện xã giao này, nhan sắc này có thể sử dụng để bắt người khác làm theo tất cả những gì mình nói thì ngại gì mà không sử dụng. Lâm Đăng cảm thấy nóng nực bởi vì ánh mắt người kia nhìn mình ái muội, anh biết ai tiếp cận mình cũng sẽ có ý đồ cả thôi, hơn nữa ý đồ đó là gì Lâm Đăng đều biết rõ. Cho đến khi người bên cạnh không chịu nổi nữa mà đưa tay gỡ một nút áo của anh ra.