Chương 7: Đối đầu

Không khí càng lúc càng trở nên sôi động và náo nhiệt hơn cả, ai cũng nhìn về những chiếc xe đua phía dưới kia, nhưng sao hai chiếc xe màu đỏ và trắng lại nổi bật đến thế. Hai con người cầm vào tay lái, thông qua cửa kính xe có thể thấy sự nghiêm túc của cả hai. Đối với người mặc áo đỏ kia, ẩn chứa trong đó còn có thêm sự tự tin, dường như hắn không sợ về kết quả của cuộc đua này, giống như là biết được kết quả sẽ như thế nào. Còn người bên cạnh xe hắn, lần này lại trở nên tập trung hơn hẳn, bàn tay nắm chặt vô lăng, đem ánh mắt nhìn thẳng vào người trọng tài đang cầm khẩu súng ngắn trên tay.

Đùng!

Tiếng súng vang lên, hàng loạt chiếc xe lao nhanh như gió tiến thẳng về phía trước, vượt ngang người trọng tài đang đứng giữa đường đua, không khí ồn ào náo nhiệt cùng với tiếng la hét cũng bắt đầu vang lên mỗi lúc một lớn.

Đột nhiên mọi lời bàn tán bắt đầu đổ xô vào một chiếc xe nào đó dưới kia, Trương Tử ấy vậy mà lại chưa xuất phát, còn chưa khởi động xe. Trong khi ai cũng nghĩ rằng xe của hắn có vấn đề thì Trương Tử ngồi trong xe đang tận hưởng cảm giác chờ đợi của mình, hắn vừa ngửa lưng ra sau ghế vừa nhìn đồng hồ, cho bọn họ một vài phút để chạy trước, hắn cứ thế nhắm mắt thư giãn một chút.

Tần Vân Tư vẫn như cũ, đối với cuộc đua này cậu nhanh chóng vượt lên dẫn đầu, nhìn vào gương chiếu hậu không thấy xe của hắn đâu lập tức nở một nụ cười đắc ý, cũng chỉ có thế thôi vậy mà khi nãy giống như muốn cạnh tranh với cậu vậy. Tần Vân Tư điên cuồng nhấn ga, đối với cảm giác ưa thích tốc độ của mình lao thẳng lên trước.

Mọi người trên trường đua cứ như bị chia ra hai thế giới, một bên là nhìn vào tốc độ xé gió của Tần Vân Tư, một bên là nhìn vào chiếc xe đang yên vị trên vạch xuất phát kia. Hết thời gian thư giãn, Trương Tử đang nhắm mắt bỗng mở mắt ra nhìn về đường đua phía trước, đặt tiêu cự nhìn vào đường đua trước mặt, hắn cứ như vậy thêm một hồi lâu rồi khởi động xe. Tiếng động cơ vang lên, bánh xe bắt đầu xoay chuyển rồi phóng thẳng về phía trước.

Cả khán đài lập tức bùng nổ vì những gì vừa diễn ra, họ giương mắt chứng kiến chiếc xe màu đỏ bắt đầu đuổi theo sau với tốc độ đáng gờm đến mức mọi người phải kinh hãi tột độ. Chỉ mất vài phút chiếc xe của Trương Tử đã đuổi kịp đến chiếc xe cuối cùng trên đường đua. Trương Tử bỏ mặc tất cả, hắn chỉ chú ý đến chiếc xe màu trắng đang dẫn đầu kia, hắn khẽ nở một nụ cười, một lần nhấn ga đưa tốc độ lên cao nhất, cứ thế mà vượt qua hết tất cả mọi đối thủ, đem chiếc xe của hắn theo sát ngay sau Tần Vân Tư.

Tiếng gió kinh hãi vυ"t qua, ai cũng không thể chớp mắt trước màn thể hiện vừa rồi của Trương Tử, đây là trường đua, có những khúc cua ngoằn ngoèo chứ không phải là một đường thẳng, vậy mà chiếc xe màu đỏ kia của hắn vẫn giữ nguyên một tốc độ đó, tốc độ có thể xé nát cả không gian lẫn thời gian băng băng tiến về phía trước.

Tần Vân Tư tuy tập trung lái xe nhưng cậu vẫn để ý đến phía sau, vậy mà hắn lại đuổi kịp cậu thật. Được thôi, nếu dám đua thì cậu sẽ tiếp đón hắn, Tần Vân Tư sử dụng kĩ năng lái xe của mình vượt qua trước mắt hắn. Cả khán đài dường như ngộp thở, bởi vì đây là lần đầu tiên họ tận mắt chứng kiến một cuộc đua kịch tính như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu trai út của nhà họ Tần gặp phải đối thủ có thể kèm sát xe của mình đến thế.

Tần Vân Tư nhấn chân ga mạnh hơn, chặng đua cuối cùng cậu không cho phép có ai vượt được mặt mình. Khi chỉ còn cách vạch đích vài trăm mét, hai chiếc xe của hắn và cậu dường như không phân định thắng bại, không ai có thể đoán trước được kết quả của cuộc chiến này. Tần Vân Tư trong vài giây bất ngờ bị xe hắn ép ngang làm cậu phải đánh tay lái né sang một bên, kết quả đã được phân định, Trương Tử hắn về đích ở vị trí thứ nhất, ngược lại Tần Vân Tư về sau hắn chỉ cách một nửa bánh xe.

Âm thanh reo hò cỗ vũ vang lên bởi sự gay cấn mà cuộc đua vừa rồi mang lại. Tần Vân Tư bước xuống xe, nhìn vào vài vết xước mà tên đáng ghét kia vừa tạo ra trên xe của mình, trong đầu đã nổi lên một trận bão táp. Trương Tử cũng bước ra khỏi xe ngay sau đó, hắn tiến đến trước mặt Tần Vân Tư, điều đầu tiên là đưa mắt nhìn xuống chiếc áo khoác mà Tần Vân Tư mặc, ấy vậy mà cậu lại không mặc áo bên trong, chỉ khoác độc một chiếc áo khoác nỉ kéo lên còn chưa hết. Khuôn ngực lấp ló phía sau vạt áo kia khiến Trương Tử cảm thấy ngứa mắt, hắn tiến sát lại người Tần Vân Tư, đưa tay kéo khoá áo của cậu kín lên tận cổ.

"Xin lỗi, nhưng mà tôi xin vị trí số 1 này nhé."

Trương Tử sau khi kéo áo cho Tần Vân Tư xong thì đưa tay đặt nhẹ trên vai cậu mà nói. Hắn sau đó quay người rời đi với cái khí chất không thể nào lẫm liệt hơn, nhưng mà cái khí chất ấy đối với Tần Vân Tư là không thể nào ngấm nổi, bởi vì vừa nãy cậu mới bị chính hắn ghẹo gan. Tần Vân Tư không thể nuốt trôi được cục tức này, cậu thề nếu lần sau có gặp lại hắn sẽ khiến cho hắn không thể nở nụ cười như thế nữa.

"Tần Vân Tư, mày ổn chứ, nhìn mặt mày kìa, khó coi quá đi."

Rin từ trên trường đua chạy lại cạnh Tần Vân Tư, nhìn khuôn mặt của bạn mình đã đen lại càng không thể đen hơn. Tần Vân Tư không phải buồn vì thua cuộc trong trường đua, nhưng mà vì thua cái tên vừa gặp hồi chiều đã để lại ấn tượng không tốt kia khiến Tần Vân Tư cảm giác như mình bị chọc ghẹo vậy.

"Này, trả lời đi chứ, đi bar không?"

"Thôi khỏi, tao về đây, nay tao không có tâm trạng."

Nói xong, Tần Vân Tư bỏ về, mặc kệ bạn mình đứng đó ngơ ngác một cách khó hiểu, nhưng tính tình Tần Vân Tư đôi khi cũng như vậy nên Rin chỉ biết lắc đầu vài cái rồi trở về.