Chương 6: Gặp lại

Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử sau khi về Đại Thành ở ẩn mới bắt đầu sắm sửa đồ dùng cho cuộc sống của mình, cả ba cùng quyết định ở luôn tại căn nhà Lục Thắng vừa mua, ngoài ra Lâm Đăng và Trương Tử cũng mua thêm mỗi người một căn nữa nhưng chắc có lẽ chỉ để nó như vậy, phòng khi chán nản hay có dịp đặc biệt thì ghé sang tá túc. Nói mua đồ nhưng thực chất cả ba không mua gì nhiều, chỉ là sắm vài thứ đơn giản đủ cho sinh hoạt cá nhân, còn lại mỗi người tự rẽ đi một hướng, dùng tiền của mình mua vài thứ đồ hiệu xa xỉ, biết sao được, lúc ở trong tổ chức cũ cả ba đều đã có niềm yêu thích với sự xa xỉ này rồi.

Sau khi tách khỏi Lục Thắng và Lâm Đăng, Trương Tử tìm đến một gian hàng bán dây chuyền dành cho nam, bởi vì hắn nghe bảo chỉ có duy nhất nơi này bán một vài mẫu dây chuyền độc nhất, nghe qua rất khan hiếm cho nên hắn cũng muốn sắm một sợi cho mình. Trương Tử bước vào quán, dạo quanh một vòng tủ trưng bày, ánh mắt hắn đập ngay vào sợi dây chuyền hút mắt được đặt ngay ở trung tâm, ánh vàng lóe lên khiến hắn thích thú, Trương Tử đứng đó ngắm nghía một hồi lâu rồi khẽ mỉm cười, những gì hắn thích thì sẽ lấy, vì thế sợi dây chuyền kia cũng vậy.

"Cho tôi sợi dây chuyền kia."

"Tôi muốn sợi dây chuyền kia."

Cả hai giọng nói đều cất lên cùng một lúc, hai ánh mắt quay sang nhìn nhau, nhưng chỉ có duy nhất một người là nhận ra người còn lại. Trương Tử nhìn về phía Tần Vân Tư, người từng đối đầu cùng hắn trong lần cướp viên kim cương kia, trong bộ áo phong trắng cùng chiếc quần short ngắn trông nhỏ bé hơn cả. Trương Tử không ngờ đến là có thể gặp lại người này ở đây, hắn im lặng nhìn cậu, trong lòng bắt đầu phán xét về hình ảnh của Vân Tư trước mặt, cứ như một nhóc con, nghịch ngợm và háo thắng.

Tần Vân Tư nhìn thấy Trương Tử cũng nhắm đến sợi dây chuyền kia thì sớm đã xuất hiện biểu cảm không vui, món đồ mà cậu thích đang bị tranh giành, nghe nói mẫu này hiện tại chỉ có một sợi dây duy nhất thôi, cậu muốn nó.

"Sợi dây đó là của tôi, tôi nói trước cậu."

Tần Vân Tư bắt đầu tìm lý do để cho thấy rằng cậu mới là người được sở hữu nó, là cậu nói trước, cũng là cậu nhắm đến nó trước, nó nhất định phải thuộc về cậu. Trương Tử đứng bên cạnh không nói gì, hắn vẫn đang ngắm nhìn xem người trước mặt có thái độ như thế nào, vừa hay thái độ này khiến hắn nảy sinh thích thú, cứ như đang nhìn một con mèo nhỏ chuẩn bị xù lông giương móng vuốt.

"Thật lòng xin lỗi quý khách, cậu đây là đến trước, cho nên nó thuộc về người này ạ."

Tần Vân Tư điếng người khi nghe nhân viên cửa hàng bảo như vậy, nghĩa là sợi dây chuyền này hắn sẽ lấy trước cậu. Vân Tư không chịu, cũng không muốn, tại sao cậu lại không có được nó. Trương Tử nở nhẹ một nụ cười ẩn ý, hắn không nói gì với em, chỉ chậm rãi bước vào thanh toán luôn sợi dây chuyền kia. Tần Vân Tư đứng nhìn sợi dây chuyền dần vụt mất khỏi tầm tay của mình, trong lòng tức giận muốn chết, ánh mắt chăm chăm nhìn vào thân hình của hắn đầy uất hận. Nhìn một hồi, Vân Tư bỗng thắc mắc sao mà cái dáng hình kia nhìn quen thế chứ, giống như đã từng gặp qua ở đâu. Tần Vân Tư nghĩ mãi, cuối cùng chốt lại đây mới là lần đầu gặp mặt hắn nên cũng sớm bỏ qua. Vừa mới gặp đã không ưa rồi, đừng để cậu nhìn thấy bản mặt hắn thêm một lần nào nữa. Tần Vân Tư hết thú vị với cửa hàng này rồi, cậu quay người bỏ đi mà không biết sau lưng có người đang nhìn mình nở một nụ cười nhẹ.



Buổi tối tại trung tâm Đại Thành vốn nhộn nhịp hơn bao giờ hết, đã gần một giờ sáng mà đường phố vẫn đông đúc cùng với ánh đèn từ nhiều nơi khác nhau. Không khí ấy càng được thấy rõ hơn bởi một đường đua tập trung đông kín cả người. Albert, một đường đua nổi tiếng nhất Đại Thành tọa lạc ngay trung tâm thành phố là nơi diễn ra những cuộc đua xe đẳng cấp nhất, hấp dẫn nhất, thú vị nhất. Ngay từ chiều tối đã có rất nhiều người đến trường đua này để xem đua xe, và càng về đêm thì số lượng người càng trở nên đông đúc, bởi vì đêm đến là khi tập trung những tay đua có kỹ năng đỉnh nhất, giỏi nhất cùng nhau tranh tài.

Hôm nay Albert có chút đặc biệt hơn cả, người tập trung đông kín hơn thường ngày, bởi vì họ muốn xem cuộc đua xe có Tần Vân Tư, con trai út của Tần gia tham gia. Tần Vân Tư có thói quen mỗi một tháng sẽ đua xe một lần, vào tuần cuối cùng của tháng, hơn nữa, lần nào đua vị trí top 1 cũng thuộc về cậu, dù biết trước phần lớn kết quả nhưng mọi người ai cũng muốn xem Tần Vân Tư đua xe, bởi vì tài nghệ của cậu đỉnh đến mức ai cũng muốn chiêm ngưỡng kỹ năng lái xe ấy.

Hiện tại, Tần Vân Tư đang ngồi trong phòng chờ cùng mấy người bạn, cậu dựa người ra sau ghế với tâm trạng khó đoán, giống như là đang suy nghĩ đi đâu. Rin, một người bạn của Vân Tư trên đường đua thấy vậy nên vỗ vai Tần Vân Tư.

"Sao vậy, mày có chuyện gì bực mình à?"

Tần Vân Tư nghe bạn mình hỏi như vậy bất giác nhớ về sợi dây chuyền cùng con người kia nên không vui.

"Ờ, một chút."

"Thôi nào, đi đua đi để giải toả tâm trạng."

Rin nói, sau đó cũng đẩy bạn mình ra đường đua, Rin tiến đến dãy ghế gần đường đua ngồi xuống để xem Tần Vân Tư thi đấu. Tần Vân Tư đi ra đường đua, đứng chống hai tay nhìn về mấy chiếc xe cùng vài người đang chuẩn bị dưới kia, trong lòng kiêu hãnh thầm nói.

"Tần Vân Tư lần này lại thắng nữa ư?"

Tần Vân Tư nở nhẹ một nụ cười, cậu vừa bước ra đường đua đã khiến mọi người chú ý, ai cũng đặt cậu trong tầm mắt. Ở đây đa số toàn những người làm ăn trong giới hắc đạo, ai cũng biết Tần Vân Tư có thân thế như thế nào. Tần Vân Tư không để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh, cậu chỉ lẳng lặng tiến về xe của mình. Chiếc xe đua của Tần Vân Tư đã độ lên hết, cậu đập một mớ tiền vào con xe này, làm cho nó trở thành một chiến xe thực thụ, màu sắc của nó cũng tuyệt hảo, chỉ là màu trắng thôi nhưng lại nổi bật hơn và được chú ý hơn rất nhiều.

Tần Vân Tư đứng ngoài cửa xe, cậu ngắm nghía chiếc xe vừa mới thay màu mới của mình, lúc ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy một chiếc xe lạ, xưa nay chưa từng thấy bởi vì phần thiết kế lại của nó cũng đặc biệt. Là một người yêu thích đua xe đến mức này, Tần Vân Tư chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra phần tăng tốc và giảm sốc của xe kia được nâng cấp lại một cách hoàn hảo, so với xe phiên bản thực thì có lẽ nó mạnh lên gấp đôi. Chiếc xe mang màu đỏ này trông rất giống màu máu nhưng cũng trông rất giống màu của cánh hoa hồng, rất huyền bí.

"Tần Vân Tư, nay đến đây để giật top 1 hả?"

Tần Vân Tư đang đăm chiêu suy nghĩ thì bị một cái vỗ vai của Phàm Minh làm cho giật mình. Phàm Minh là chủ của trường đua này, nhưng thực chất người góp vốn xây đường đua nhiều nhất lại là Tần gia, thành ra Tần Vân Tư cũng có quen biết với Phàm Minh. Tần Vân Tư không nói gì chỉ bật cười, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó nên cất tiếng hỏi.

"À, anh có biết chủ nhân chiếc xe này là ai không?"

Tần Vân Tư nhìn sang chiếc xe bên cạnh mình làm cho Phàm Minh cũng nhìn theo.

"Ừm, anh cũng không biết nhiều, người này lần đầu đăng ký tham gia đua, lúc hỏi tên thì không nói, thần thần bí bí, nhưng nhìn ngoại hình trông rất được, ăn mặc cũng khá cuốn hút, có vẻ là một tay chơi."

Phàm Minh nói, lúc nãy khi thấy chủ nhân của chiếc xe đỏ kia xuất hiện, Phàm Minh đã liên tưởng ngay đến một chàng trai mang dáng vẻ của sự lôi cuốn. Hắn ta mặc áo sơ mi đỏ, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền vàng lấp lánh, dáng đứng thẳng tắp, trông như chẳng hề câu nể ai. Tần Vân Tư không nói gì thêm nữa, chỉ trầm mặc nhìn về chiếc xe kia rồi ừm nhẹ.

"Thôi sắp đến giờ rồi, anh lên trường đua ngồi xem."

Phàm Minh nói xong thì rời đi, để lại Tần Vân Tư đứng đó đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu, cho đến khi một bóng người với chiếc áo màu đỏ giống như màu của chiếc xe xuất hiện thu hút sự chú ý khiến Tần Vân Tư nhìn sang.

"Lại gặp nhau rồi nhỉ?"

Người vừa cất tiếng là Trương Tử, cũng chính là chủ nhân của chiếc xe đỏ kia. Trương Tử đến đây tham gia đua xe với mục đích muốn xem trường đua ở Đại Thành có gì khác so với trường đua ở Los Angeles,vì vậy mà hai hôm trước hắn đã thuê máy bay chở thẳng xe của hắn về đây. Nhìn qua một lượt, trường đua này khiến hắn đánh giá khá tốt, bởi vì người xem có mặt cũng rất đông, cũng nghe được lý do là bởi vì có con trai út của Tần gia thi đấu nên mới đông người như vậy, khi đó hắn biết hôm nay mình thi đấu trực diện với ai, Tần Vân Tư, cái tên mà hắn vừa nhớ gần đây.

Tần Vân Tư đối với câu nói của hắn sớm đã nổi cáu, hắn làm như cậu và hắn quen biết nhau không bằng. Sợi dây chuyền sáng lấp lánh trên cổ Trương Tử thành công khiến Tần Vân Tư tức giận, cậu mặc kệ hắn mà ngồi vào xe. Trương Tử chỉ nhẹ mỉm cười, không biết dạo gần đây hắn phải nở nụ cười như thế bao nhiêu lần rồi, nhưng có lẽ là đều xuất phát từ người con trai nhỏ kia. Trương Tử mở cửa xe ngồi vào trong, trọng tài cũng đã bắt đầu ra giữa đường đua chuẩn bị hiệu lệnh.