Chương 34: Cuộc trò chuyện riêng

Tiếng mở cửa vang lên phá tan đi không gian im lặng của một căn phòng, Lâm Đăng đưa tay bật lên ánh đèn điện trong phòng mình, sau lưng thì Trương Tử đã đứng sẵn rồi bước vào, Lâm Đăng nhìn ra bên ngoài, thấy Lục Thắng đang vội vã chạy tới với gương mặt thoáng chút rối bời, anh thắc mắc cậu hôm nay có bị làm sao không. Lục Thắng tiến đến, Lâm Đăng đợi cửa cho đến khi Lục Thắng bước vào phòng mình rồi nhìn ra bên ngoài quan sát một lượt, sau đó mới khép cửa rồi bước vào trong.

Đã lâu rồi ba người mới tụ họp như thế này, những lúc còn ở Assassin, bọn họ thường xuyên họp mặt ở phòng họp riêng mà Kit sắp xếp. Khi về Tần gia, cả ba ít gặp mặt như thế này để họp về các phi vụ hơn, bởi vì phi vụ của Tần gia thì do Tần Phong lo liệu, bọn họ chỉ cần nghe. Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử lần này hẹn gặp nhau ắt hẳn là có điều gì đó cần nói, hơn nữa là cần điều tra một số thứ. Lâm Đăng quay trở lại ghế của mình, anh vừa ngồi xuống đã cất tiếng hỏi ngay.

"Lục Thắng, vậy là viên kim cương đã bị mất?"

"Ừm. Nhưng không biết rơi ở đâu."

Chất giọng trầm ổn của Lục Thắng vang lên.

"Lục Thắng, anh đã gặp Kit hôm đó đúng chứ, ông ta có nói gì về việc truy sát ba chúng ta không?"

Trương Tử vẫn giữ nguyên cái dáng ngồi hiên ngang gác chân lên cuối thành giường ấy mà cất tiếng hỏi Lục Thắng, lần này Lục Thắng đã gặp Kit, nếu như không đủ nhanh nhạy thì có thể đã bị ông ta gϊếŧ chết rồi, hôm qua cũng coi như Lục Thắng đã đi cửa từ tử trở về.

"Là do hình xăm trên lưng, ông ta bảo vậy."

Lâm Đăng và Trương Tử thoáng nét ngạc nhiên, hình xăm trên lưng của Lục Thắng có gì đặc biệt ư? Tại sao ông ta lại nhắm đến nó? Điều này thực sự khiến cả Lâm Đăng và Trương Tử đều bất ngờ, Lục Thắng hôm qua khi nghe ông ta nói cũng có trạng thái giống Lâm Đăng và Trương Tử không khác là bao.

"Hình xăm? Có liên quan gì đến Assassin?"

Lâm Đăng vừa hỏi vừa nghĩ ngợi.

"Cần điều tra hình xăm có nguồn gốc từ đâu trước."

Trương Tử cất tiếng nói, hắn sau đó cầm lấy máy tính của mình gõ một vài thông tin. Lục Thắng đứng bên cạnh vừa nhìn vào màn hình vừa nói thêm.

"Ông ta có hỏi về thân phận của em, nhưng từ trước đến nay em không biết bản thân mình đến từ đâu cả, vốn dĩ cũng không quan tâm."

Lục Thắng được nhận vào tổ chức năm bốn tuổi, cậu không nhớ rõ là vì sao Kit tìm được cậu và dẫn cậu vào Assassin, thời gian trôi qua đã quá lâu, Lục Thắng chỉ nhớ rằng lúc đó bản thân mặc dù bốn tuổi nhưng đã cầm súng bắn chết một người, có lẽ là Kit đã nhìn thấy và nhận ra cậu có khả năng trở thành sát thủ, bởi vì ánh mắt Lục Thắng lúc đó cũng trông rất đáng sợ. Điều duy nhất Lục Thắng làm khi vừa trở về tổ chức là không cho ai đυ.ng đến mình, lúc đó cậu đã tự tắm rửa cho bản thân nhưng không phát hiện hình xăm vì nó ở sau lưng mình. Cho đến khi Lục Thắng gặp Lâm Đăng và Trương Tử, sau khi huấn luyện trở về thì ba người tập trung vào phòng họp riêng, và trong một lần thay áo thì Lâm Đăng vô tình phát hiện ra sau lưng Lục Thắng có hình xăm ấy, Trương Tử cũng chứng kiến tại thời điểm đó, từ đó nó trở thành bí mật của cả ba, cũng là bí mật đặc biệt của Lục Thắng.

"Vậy có nghĩa là hình xăm có liên quan đến thân phận của em? Nó có một điều gì đó bí ẩn khiến ông ta muốn trừ khử em ngay lập tức."

Lâm Đăng suy đoán, nếu như là về hình xăm, Lâm Đăng chưa từng nghe qua có tổ chức nào sử dụng hình xăm làm kí hiệu nhận diện cả, phải chăng nó chỉ là một hình xăm bình thường của một gia đình nào đó? Mọi nghi ngờ đều dấy lên trong đầu cả ba, Trương Tử sau một hồi gõ máy tính bực mình mà cất tiếng.

"Không có thông tin nào về hình xăm như thế cả, nó có thể là một bí mật gì đó chưa từng được tiết lộ trước đây"

"Cần phải điều tra, việc này có vẻ khó khăn vì chúng ta không biết bất kỳ thông tin gì về nó, chỉ có Kit mới biết rõ. Lục Thắng, trước mắt em cứ cẩn thận chút, đề phòng bị lão ta ám sát bất kỳ lúc nào?"

Lâm Đăng dặn dò, Kit có vẻ như không muốn tha cho Lục Thắng, điều này càng chứng minh việc Lục Thắng có hình xăm liên quan đến một bí mật rất lớn của Assassin khiến Kit muốn trừ khử Lục Thắng ngay lập tức. Lục Thắng nghe Lâm Đăng nói cũng gật đầu, biểu lộ mình sẽ cẩn thận trong mọi việc sắp tới, từ trước đến nay chưa từng có ý định tò mò về thân phận của mình nhưng bây giờ có lẽ cậu nên bắt đầu muốn biết rồi, cậu rốt cuộc là ai mà lại khiến Kit khao khát gϊếŧ cho bằng được đến thế.

--------------------------

Lục Thắng vừa trở về phòng đã thấy Tần Vân Tư đứng ngay trước cửa đợi mình, lần này em lại tìm cậu có chuyện gì nữa đây. Tần Vân Tư khi thấy Lục Thắng từ xa nhanh chóng chạy lại gần cậu.

"Anh Lục Thắng, tối nay anh rảnh không?"

Tần Vân Tư đưa ánh mắt mong chờ nhìn cậu, Lục Thắng dùng sắc thái không một chút biểu cảm nhìn Tần Vân Tư.

"Cậu hỏi làm gì?"

Câu nói vừa phát ra là của Trương Tử, hắn muốn về phòng thì cần phải đi ngang phòng của Lục Thắng, lần này đột nhiên thấy Tần Vân Tư đứng đợi cửa Lục Thắng, lúc đi ngang nghe thấy câu hỏi của Tần Vân Tư, hắn bắt đầu không chịu yên mà cất tiếng. Hắn vẫn có thói quen muốn chọc phá em.

"Liên quan gì đến cậu."

Tần Vân Tư ném cho Trương Tử ánh mắt đanh đá, mặc kệ hắn mà tiếp tục quay sang Lục Thắng.

"Anh Lục Thắng, anh có rảnh không?"

"Rảnh để làm gì?"

Lục Thắng đối với ánh mắt mong đợi của Tần Vân Tư cuối cùng vẫn đáp nhẹ một câu, cậu mở cửa bước vào phòng, không muốn nán lại trước cửa phòng lâu, Tần Vân Tư lẽo đẽo theo sau Lục Thắng vừa đi vừa nói.

"Tối nay em có đua xe, anh đi xem chứ, coi như là giải trí."

"Chân đã khỏi chưa mà đòi đi?"

Lục Thắng nhìn Tần Vân Tư, chưa đầy một ngày vết thương hiện diện ở trên chân, vậy mà Tần Vân Tư lại đòi đi đua xe, có phải là em bị điên rồi không. Tần Vân Tư nhìn xuống chân mình, tỏ vẻ không có vấn đề gì mà nói.

"Chỉ là vết thương ngoài da, không thể ngăn em đi đua xe đâu, anh đi cùng em nhá."

"Anh ấy không đi đâu, cậu tốt nhất là về phòng đi."

Tần Vân Tư lần nữa quay sang nhìn vào cái bản mặt ghẹo gan của Trương Tử, hắn từ khi nào lại có mặt ở đây, lúc nãy sao không về luôn đi mà ở đây làm gì?

"Được, dù gì cũng không có việc làm."

Trương Tử lập tức cứng đờ khi nghe Lục Thắng nói ra câu đó, hắn đang vui vẻ chọc ghẹo Tần Vân Tư bỗng dưng không thể nào cười được nữa, bởi vì hắn quá bất ngờ với quyết định của Lục Thắng. Dạo gần đây Lục Thắng sao lại chiều Tần Vân Tư như vậy, từ khi nào mà cậu lại dễ dàng nhận lời của người khác, Trương Tử không hiểu nổi, Lục Thắng thay đổi rồi, mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng sự đối xử với con người trước mặt lại khác hẳn trước đây. Tần Vân Tư nghe xong lập tức vui vẻ gật đầu, em quay về phòng, Trương Tử cũng thế, sau khi nhìn ánh mắt Lục Thắng như muốn hỏi hắn vào đây có chuyện gì không.