Chương 30: Chìm tàu

Tần Phong mặc cho mọi người đang chạy theo hướng ngược lại mình, hắn chỉ một lối mà chạy đến tầng hầm của tàu, một lực đạp tan cánh cửa, hắn nhìn vào bên trong căn phòng tăm tối. Khi nhìn thấy Lục Thắng nằm bất tỉnh trên sàn, giữa một đống thùng gỗ kỳ lạ, hắn cảm thấy mình dường như gấp gáp hơn.

Tần Phong bước vào trong, âm thanh từ đồng hồ đếm ngược làm hắn chú ý, Tần Phong nhanh chóng chạy lại cạnh người Lục Thắng, nhìn qua một lượt không thấy cậu có bất cứ động tĩnh gì. Đứng lên nhìn vào một nắp thùng lúc nãy đã được Lục Thắng mở ra rồi đào bột lên, hắn thấy được đồng hồ hẹn nổ, vậy mà chỉ còn 10 giây.

10s...9s...8s...7s...

Tần Phong dùng ánh mắt sắc lạnh nghiến chặt răng, hắn nhanh chóng bế lấy người dưới sàn kia hướng đến cửa mà chạy, mười giây này chỉ đủ cho hắn chạy ra khỏi cửa, việc tìm kiếm một lối thoát còn khó khăn hơn cả, nhưng hắn vẫn hi vọng là mình sẽ chạy ra kịp, hắn không cho phép mình chậm trễ và bỏ mạng tại đây.

"Anh Tần Phong! Lục Thắng bị sao vậy!"

Tần Vân Tư lúc nãy trong lòng vô thức hiện lên hai bóng hình, em muốn chạy đi tìm cả Lục Thắng và Trương Tử nhưng không biết bản thân nên đi tìm ai, cuối cùng em lựa chọn chạy theo Tần Phong đến đây. Nhìn thấy Tần Phong bế Lục Thắng chạy ra ngoài, em cất lên câu hỏi, chưa kịp định hình đã bị Tần Phong quát lên.

"Chạy lên cao cho anh, ai cho em xuống đây!"

Tần Phong hét lên, hắn vẫn bế Lục Thắng chạy ra khỏi tầng hầm, đến khi bước ra khỏi cửa thì bên trong chỉ còn ba giây đếm ngược, Tần Phong vừa đặt chân lên tầng một thì phía dưới đã nổ tung, đáy tàu vỡ nát, nước bắt đầu tràn vào, ánh lửa từ thuốc nổ bùng lên, khói bụi phủ kín tầng hầm, lan dần lên các tầng trên, mùi khói nồng nặc khiến mọi người phải bịt miệng khẽ ho khan vài tiếng, cũng may du thuyền không phải làm từ gỗ, nếu không thì nó đã cháy trụi thêm nữa rồi.

Con tàu rung lắc dữ dội, Tần Vân Tư chạy bên cạnh Tần Phong cũng bị chấn động không thể đứng vững, nhưng em vẫn cố bám trụ chạy theo bóng lưng anh trai mình. Ánh lửa bùng lên, nổ ngay sau lưng Tần Phong và Tần Vân Tư, chỉ cách một chút thôi, nếu như chạy chậm nửa bước thì có lẽ bọn họ đã bị dính vào trận nổ rồi. Mặt sàn dưới chân bắt đầu rạn nứt, Tần Phong bế Lục Thắng vừa đặt chân lên tầng một thì tàu đã nứt ra, hắn chạy ra ban công của thuyền, nhìn về cục diện hiện tại, con thuyền đã nổ hết một phần đáy tàu, nước đã lan đến chân hắn.

Nhưng mà, Tần Vân Tư ở đâu?

Tần Vân Tư, vậy mà hắn lại không thấy Tần Vân Tư đâu nữa, trong lòng Tần Phong thầm chửi thề, mới lúc nãy hắn vẫn thấy em còn đi phía sau mình, vậy mà giờ lại biến mất rồi. Hắn không thể thả Lục Thắng ở đây, nhưng một mình hắn bế Lục Thắng đi tìm Tần Vân Tư là không thể, cho đến khi hắn thấy Tần Vân Tư thở hồng hộc bước ra cửa ban công tầng một, hắn mới thở phào đôi chút.

Ánh mắt Tần Phong đập ngay vào chân trái đang chảy máu của Tần Vân Tư, lúc nãy em đang chạy đột nhiên bị một tiếng nổ làm ngã người, chân cứa ngang một vật gì đó không rõ, chỉ biết lúc đó em thấy Tần Phong chạy ra ban công tầng một mới cắn răng chạy theo. Tần Vân Tư khẽ nhấc chân mình chạy tới chỗ Tần Phong, chỉ có chỗ đó mới có đường tắt bên ngoài đi lên tầng thượng, vừa nhấc chân thì một trận rung động nữa làm Tần Vân Tư không đứng vững, con tàu nghiêng về sau khiến Tần Vân Tư ngã ra và trượt ra khỏi thuyền.

"Vân Tư!"

Tần Phong cố gắng giữ vững bản thân mà hét lên, nước đã dâng lên đến gần đầu gối của hắn, nếu không chạy lên có thể bọn họ sẽ chết. Ánh mắt Tần Phong hằn đầy tơ máu nhìn về phía Tần Vân Tư, hắn sợ hãi mình em đứng chơi vơi bên mép thuyền. Tần Vân Tư bị mất thăng bằng, khi em sắp rơi xuống khỏi thuyền thì một bàn tay kéo tay em lại. Tần Vân Tư ngẩng đầu lên, là Trương Tử đang nắm lấy cổ tay em kéo lên, hắn bây giờ trông ánh mắt sắc lạnh quá, hắn nhìn em với ánh mắt như vậy khiến Tần Vân Tư đơ người ra.

"Đi thôi!"

Trương Tử không để ý đến sắc thái của Tần Vân Tư, hắn một tay cầm lấy cổ tay Tần Vân Tư kéo đi.

"A!"

Lực kéo của hắn khiến Tần Vân Tư chạy nhanh không kịp, em bị tác động lên chân đang bị thương mà a lên một tiếng. Trương Tử quay người lại, nhìn thấy tình trạng của Tần Vân Tư, hắn một mạch đưa tay em quàng lên cổ mình rồi cõng em sau lưng chạy thoát kịp thời, nếu chậm một bước nữa thì có lẽ Tần Vân Tư đã rơi xuống biển.



Trương Tử cõng được Tần Vân Tư lên tầng thượng đã thấy Tần Chung và Lâm Đăng đứng sẵn ở phía trên, hai người cũng vừa mới tháo chạy cách đây không lâu, lúc hai người đang đánh nhau đột nhiên nghe được tiếng nổ lớn, biết dưới tầng hầm đã xảy ra vụ nổ.

Trương Tử cõng Tần Vân Tư chạy lại gần Tần Chung và Lâm Đăng

"Tần Phong đâu?"

"Lục Thắng đâu?"

Tần Chung và Lâm Đăng cùng cất tiếng hỏi.

"Không phải vừa nãy thấy hai người họ chạy lên trước sao?"

Trương Tử cất tiếng nói, quả thực vừa nãy hắn cõng Tần Vân Tư thì đã thấy Tần Phong bế Lục Thắng lên trước, bởi vì Trương Tử biết khi Tần Phong đã thấy Tần Vân Tư an toàn thì hắn cũng phải tìm cách chạy lên, tuy nhiên giữa đường hắn không thấy Tần Phong đâu, cứ tưởng là đã lên đây sẵn. Tiếng trực thăng của Tần gia đang vang lên trên đầu, sẵn sàng đưa người lên, tuy nhiên bốn con người dưới kia vẫn chưa chịu lên trực thăng, ai cũng nhìn quanh một lượt nữa cố gắng tìm kiếm hai bóng người.

"Lão đại, lên nhanh đi, từ trên này nhìn xuống, hai phút nữa nước sẽ tràn hết con tàu!"

Alan từ trên trực thăng nói qua bộ đàm truyền xuống, Tần Chung bắt được tín hiệu cuối cùng cũng ép mọi người chạy lên, tuy nhiên hắn lại đau đầu với kẻ cứng đầu bên cạnh, Lâm Đăng không chịu lên trực thăng, anh cứ lo lắng muốn chạy đi tìm Lục Thắng. Trong tình thế này, Tần Chung nhanh chóng kéo tay Lâm Đăng lại.

"Cậu muốn làm gì, đừng hành động như một kẻ ngốc nữa, lên tàu cho tôi!"

"Nhưng Lục Thắng..."

" Lên!"

Tiếng quát của Tần Chung khiến Lâm Đăng phải sững người lại, hắn đang nhìn anh với ánh mắt hằn đỏ. Hắn tức giận, bởi vì hai người kia đã không tìm thấy, vậy mà người trước mặt còn muốn làm liều. Tần Chung không còn thời gian nữa, hắn nhìn người đang rưng rưng trước mặt mà muốn phát điên lên, một tay kéo luôn Lâm Đăng ép anh lên trực thăng cùng mình. Cả bốn người sau khi lên trực thăng đều đưa mắt nhìn xuống dưới biển, tiếng nổ cuối cùng làm con thuyền tách ra làm hai rồi vỡ nát, chìm xuống biển, nhưng Tần Phong và Lục Thắng vẫn đang mất tăm hình dạng, một chút bóng dáng cũng không thấy xuất hiện.