Chương 28: Đối mặt

Lục Thắng nghe đến câu nói này, gương mặt cậu không một chút cảm xúc mà tiến vào trong, hai tên thuộc hạ đóng chặt cửa lại, người lạ mặt kia cũng đã đi mất từ khi nãy, hơn nữa còn trùm kín mít và che mặt nên Lục Thắng không nhận ra đó là ai cả.

"Có vẻ như cậu có điều cần nói với tôi nhỉ?"

Kit ngồi chễm chệ trên chiếc ghế của mình, lão dựa lưng ra sau ghế hiên ngang cầm lấy tẩu thuốc hút phì phò, không một chút câu nệ nhả khói ra xung quanh. Lục Thắng đứng nhìn về phía Kit một lúc lâu, cuối cùng cũng cất tiếng.

"Từ bao giờ mà ông lại phá bỏ nguyên tắc của tổ chức, truy lùng sát thủ cũ?"

Lục Thắng cất chất giọng vô cảm của mình lên, cậu đứng một mình giữa căn phòng toàn kẻ địch nhưng tư thế không chút è dè sợ hãi nhìn thẳng về phía lão Kit.

"Vì cậu là thành phần nguy hiểm, Lục Thắng, cậu còn sống thì tổ chức của tôi còn bị đe doạ."

Ông ta nhếch mép nói, rồi nhìn về phía Lục Thắng.

"Chỉ vì một viên kim cương?"

Lục Thắng không thể hiểu nổi, viên kim cương đó quả thực đắt giá, vậy thì rốt cuộc ông ta cần nó với mục đích gì?

"Đúng, viên kim cương cũng là một phần, và có lẽ còn cái khác nữa."

Kit vừa nói vừa đưa tay rút súng bắn về phía Lục Thắng, là súng có gắn giảm thanh nên ông ta mới không sợ bị phát hiện, cũng may Lục Thắng nhanh nhẹn né được viên đạn kia, khắp căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng, hai ánh mắt nhìn nhau như muốn gϊếŧ chết đối phương. Lục Thắng may mắn vì sự nhạy bén của mình mới thoát khỏi cái chết trong gang tấc.

"Nếu là viên kim cương, tôi có thể đưa ông, rồi chúng ta không ai nợ ai. Nhưng nói đến đây, thì có vẻ chúng ta còn nhiều thứ cần phải giải quyết."

Lục Thắng ngay sau khi lấy lại được trạng thái bình thản của mình thì cất giọng, cậu đưa tay vào trong túi cũng rút ra một khẩu súng. Lần này đến đây cậu chỉ muốn tìm hiểu lí do vì sao mà Kit lại truy sát mình, nhưng có lẽ cậu vẫn chưa tìm được đáp án, bởi vì câu trả lời không nằm ở viên kim cương kia nữa, nó dường như bí ẩn hơn nhiều.

Họng súng của cậu nhắm thẳng đến Kit, ngay lập tức đám thuộc hạ trong phòng cũng đưa súng hướng về phía cậu. Lục Thắng biết mình đang ở trong thế khó, Kit không phải là người dễ đối phó, hơn nữa bây giờ trong căn phòng này chỉ có mình cậu.

Kit nở một nụ cười rồi đứng dậy, lão đưa tay đút túi quần rồi đi về phía cậu.

"Cậu không thắc mắc vì sao mình bị truy sát ư?"

"Nếu không thắc mắc thì tôi đến tìm ông làm gì?"

Lục Thắng đối diện với câu hỏi của Kit cảm thấy thật nực cười, ông ta không biết nghe tiếng người hả, chẳng phải cậu đã hỏi câu này từ trước rồi ư.

"Đã bao giờ cậu tự hỏi, mình đến từ đâu, có thân phận như thế nào không?"

Kit quay lưng lại với Lục Thắng rồi cất lên câu hỏi, câu hỏi này lại làm Lục Thắng ngạc nhiên.

"Tại sao ông lại hỏi vậy, tôi không có nhu cầu biết, cũng không quan tâm."

Bàn tay cầm súng của Lục Thắng có chút lung lay, cậu đáp trả Kit, cậu là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã quen sống một mình, trong đầu chưa từng xuất hiện câu hỏi mình là ai, mình đến từ đâu, bố mẹ mình là người như thế nào, gia đình duy nhất của cậu chỉ có Lâm Đăng và Trương Tử, ngoài ra những người khác đều không nằm trong tầm mắt.

"Có lẽ nên bắt đầu từ hình xăm trên người của cậu nhỉ?"

Lục Thắng trợn mắt mà ngạc nhiên, hình xăm bí mật của cậu, sao Kit lại biết?

"Sao ông biết?"

"Cậu không cần biết lý do, nhưng hình xăm ấy là lý do để tôi muốn gϊếŧ cậu đấy."

Kit nhìn thẳng vào Lục Thắng, ánh mắt chết chóc này như muốn ngay lập tức trừ khử cậu vậy. Ông ta muốn thăm dò cậu có hình xăm thật không, và với câu trả lời của Lục Thắng thì ông ta đã biết ngay đáp án.

Quay trở lại vài tháng trước, ngay sau khi Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử hoàn thành nhiệm vụ, Kit đã đưa ngay viên kim cương đi giám định, khi phát hiện nó là giả, Kit nổi điên một phen, ông ta ngay lập tức ra lệnh truy lùng ba người với mục đích ép cả ba bọn họ trở về tổ chức vì đã không hoàn thành nhiệm vụ.

Vài ngày sau đó một thuộc hạ vô tình phát hiện một tờ giấy nhỏ sót trong góc tủ bí mật của Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử trong phòng họp kín của ba bọn họ, tờ giấy có vẽ bức hình một bông hoa bỉ ngạn, giống như trên lưng của Lục Thắng, tờ giấy này khiến ông ta trợn tròn mắt kinh hãi, bởi vì ông ta đọc được dòng chữ "Hình xăm đẹp trên lưng Lục Thắng", có lẽ là do Lâm Đăng vẽ, bởi vì anh đã từng nhìn thấy nó, rồi bỗng dưng muốn vẽ nó lại và vô tình để quên ở đây. Kit đã hạ lệnh truy sát Lục Thắng, bởi vì quả thực, người mang trong mình hình xăm đó là người sẽ ảnh hưởng đến tổ chức của ông ta sau này.

Lục Thắng không muốn đôi co với Kit nữa, cậu muốn rời khỏi đây, nhìn về phía hai tên thuộc hạ trước cửa, Lục Thắng chỉ nở nhẹ một nụ cười, thuộc hạ của Kit sẽ không dám nổ súng, cho dù có bắn thì chưa chắc đã trúng cậu. Lục Thắng chạy đến đánh tay đôi với hai tên kia, chỉ cần một cú xoay chân cuối cùng đã chốt hạ được hai tên đó nằm dưới đất. Kit trong lúc đó cũng đã bắn thêm vài viên, cũng may Lục Thắng kịp thời nắm lấy thân một tên thuộc hạ đỡ đạn thay.

Ngay khi cậu định tấn công Kit thì đột nhiên lại bị ai đó ném một thứ bụi thuốc kì lạ vào mặt, cậu nhăn mặt lại rồi đưa tay vẫy nó đi, đến khi nhìn thấy được thì phát hiện người vừa tấn công mình là cậu con trai không thấy mặt đang đứng ở phía xa, hắn bắn đạn khói vào người cậu, đến khi sắp gần mặt cậu thì viên đạn đó phát nổ làm xuất hiện một chút khí bụi, Lục Thắng đã vô tình hít phải chúng.

Cảm thấy bản thân không ổn, Lục Thắng lập tức đem mình tháo chạy, và thuộc hạ của Kit đuổi theo ngay sau đó. Tầng một bắt đầu hỗn loạn vì Lục Thắng chạy xuống đây, mọi người bắt đầu hoảng loạn vì thấy có một đám người đuổi theo một cậu trai, ai cũng xôn xao một hồi.

Lục Thắng hít phải khí lạ, dường như là thuốc mê, nhưng cũng không hẳn là thuốc mê, loại thuốc này giống như sẽ dần làm người hít phải chìm vào giấc ngủ một cách từ từ. Lục Thắng tranh thủ lúc chạy trước bọn chúng đã núp được vào một góc, nhìn vào bên cạnh có một lối nhỏ dẫn xuống phía dưới, cậu không chần chừ mà đi xuống.

Một tiếng động làm cho Lục Thắng chú ý, cậu núp vào một góc, nhìn về một đám người đang đứng kiểm tra thứ gì đó, sau đó rời khỏi khu vực này. Lục Thắng đợi cho đến khi người đã đi hết, từ trong chỗ lẩn trốn bước từ từ từng bước thăm dò tầng hầm. Nhìn xung quanh đầy rẫy những thùng đồ kì lạ, kết cấu giống nhau được chất kín. Dưới tầng hầm, chỉ có lấy một ánh đèn điện nhỏ le lói phát ra, điều này đã làm hạn chế tầm nhìn của Lục Thắng, cậu đưa tay bật lên chiếc đèn pin nhỏ, chiếu vào từng thùng đồ, ánh đèn chiếu tới đâu cũng có những chiếc thùng kỳ lạ ấy, hơn nữa Lục Thắng còn ngửi thấy một mùi lạ, giống như là mùi của thuốc.

Quan sát một lượt căn phòng, cậu không nhanh cũng không chậm đi đến cạnh những chiếc thùng nhỏ vừa được sắp xếp kia. Đầu cậu khẽ choáng lên một hồi, Lục Thắng bắt đầu cảm giác mình sắp không còn tỉnh táo, cơn buồn ngủ đã bắt đầu ập đến, nhưng lí trí vẫn thúc ép bản thân đưa tay mở nắp nhìn vào một thùng đồ kia, và ánh mắt cậu bỗng trở nên sửng sốt bởi thứ mà mình nhìn thấy.