Hôm nay là ngày diễn ra cuộc giao dịch giữa Thiên Tần và Danes, cuộc giao dịch này diễn ra vào ban đêm, sau khi tất cả khách mời tham dự bữa tiệc gặp mặt các tổ chức do Danes mời đến vào chiều tối. Từ sáng sớm thì mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, người của Thiên Tần cần di chuyển đường biển bằng du thuyền của mình nên cần phải đi từ sớm, nếu là di chuyển bằng máy bay thì có lẽ cũng không phải đi sớm như bây giờ.
Lần gặp mặt này, Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử còn có việc cần làm khác là điều tra xem vì sao Assassin truy lùng mình, bọn họ quyết định chia thành hai nhóm, một nhóm giao dịch với Danes và một nhóm điều tra Assassin, tất nhiên nhóm điều tra về Assassin chỉ có Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử, còn nhóm giao dịch do Tần Chung, Tần Phong và Tần Vân Tư đảm nhiệm.
Từ khi đặt chân lên du thuyền của Danes, tất cả đã thấy người đến đông đúc, Danes mỗi năm đều có một ngày như thế này để cải thiện mối quan hệ của mình với các tổ chức. Thiên Tần có thể coi là đối tác lớn nhất của Danes, ngay từ khi nhìn thấy Tần Chung, Tần Phong bước vào, người của Danes đã biết điều chào đón rồi dẫn bọn hắn đi đến gặp ông chủ của mình.
"Tần Chung, Tần Phong, lâu rồi không gặp, hơn một năm rồi mới thấy các cậu mua lại vũ khí từ tôi đấy."
Đan Diệc, ông chủ của tổ chức Danes cất tiếng, anh xem Tần gia như đối tác bạn bè của mình, vừa gặp mặt đã bắt tay chào hỏi. Tần Chung khẽ cười đáp lại.
"Có lẽ gần đây chúng tôi sử dụng vũ khí hơi nhiều, cho nên mới cần mua mới."
Tần Chung cất lên một câu bông đùa, quả thực đúng là như vậy, lần đυ.ng độ với Assassin vừa rồi khiến bọn họ tiêu tốn không ít súng đạn, bây giờ bọn hắn cần bổ sung kho đạn của mình.
"Ai mà không biết các cậu vừa đánh nhau với Assassin, xin lỗi vì hôm nay có mời bọn họ, tôi chỉ là gửi lời mời đến tất cả các tổ chức lớn trên thế giới, đi hay không là quyền của tổ chức đó."
Đan Diệc cất tiếng, sau đó anh rời khỏi chỗ của bọn hắn để chào hỏi các tổ chức khác. Tần Chung, Tần Phong và Tần Vân Tư cũng chỉ lặng lẽ kiếm một chỗ trống ngồi xuống, mục đích của bọn hắn đến đây không phải bữa tiệc này mà là cuộc giao dịch vào ban đêm, bọn hắn không có nhu cầu chào hỏi người khác, nếu có thì chỉ có tổ chức khác đến chào hỏi bọn hắn. Ở đây, bọn hắn là vua, là số một, là lớn nhất.
Bận rộn nhất có lẽ là nhóm của Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử, ba người từ khi lên thuyền đã bắt đầu thăm dò xem Assassin đang ở đâu, cả ba quyết định không đi cùng nhau bởi vì khó hành động. Ngay sau khi biết Assassin đứng ở tầng ba của du thuyền, ba người chia nhau ra thăm dò.
Lâm Đăng đi lên tầng ba của du thuyền, anh không gặp được Kit mà gặp được Kan, từ khi nhìn thấy anh, Kan đã nở nụ cười mang đầy sự nguy hiểm rồi tiến lại gần.
"Lâm Đăng, cậu vẫn là như vậy, xinh đẹp và quyến rũ."
Kan đối với Lâm Đăng đã có tình cảm từ lâu, gã ta đã chú ý anh từ khi anh còn làm việc ở trong tổ chức, Kan cũng không ngần ngại mà dùng những chiêu trò tán tỉnh anh, nhưng Lâm Đăng không có tình cảm với Kan, cho nên Kan thường tức giận vì kế hoạch của mình không thuận lợi khi tán tỉnh anh.
Lâm Đăng không thích đυ.ng phải bản mặt của Kan chút nào, nhưng ở trong tình cảnh này, cầm chân hắn đến gặp Kit hoặc có thể moi móc thông tin từ hắn cũng có thể là một ý tưởng hay. Suy nghĩ này nảy lên trong đầu Lâm Đăng một cách nhanh chóng, anh mỉm cười nhìn hắn.
"Anh quá khen."
"Nói chuyện chút được chứ?"
"Cũng được, tôi có một số chuyện muốn hỏi anh."
Lâm Đăng đồng ý lời mời nói chuyện của Kan, ngay sau đó anh được hắn dẫn đến phòng nghỉ dành cho tổ chức của hắn. Đầu Lâm Đăng đã bắt đầu nảy lên sự ngờ vực, chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản thôi có cần phải dẫn đến phòng kín như thế này hay không. Lâm Đăng đưa tay vào trong túi áo của mình, xác nhận khẩu súng của mình đã có trong túi áo mới an tâm ngồi xuống ghế. Kan ngồi bên cạnh anh, cầm lấy chai rượu được chuẩn bị sẵn trên bàn mở ra rót vào hai ly.
"Lâu rồi mới có thời gian trò chuyện riêng như thế này, tôi rất vui đấy."
"Tôi không biết là anh vui như thế nào, nhưng việc tổ chức của anh muốn truy sát ba bọn tôi, tôi cần biết lý do."
Kan nghe Lâm Đăng nói xong thì nở một nụ cười, hắn ta nhích sát gần người Lâm Đăng, đặt bàn tay của mình lên đùi của anh rồi nói nhỏ.
"Tôi không biết bố tôi định làm gì, nhưng ông ấy chỉ nhắm đến mỗi Lục Thắng, nếu như cậu đồng ý làm người của tôi, thì tôi đảm bảo rằng bố tôi sẽ không động đến cậu."
Kan nói, ngữ khí kia rõ ràng giống như muốn lôi kéo Lâm Đăng về phe của hắn ta, nhưng Lâm Đăng cứ cảm thấy câu nói của hắn thật nực cười, anh đưa tay gỡ lấy bàn tay của hắn ra khỏi chân mình, chán ghét đến mức nổi da gà lên vì ớn lạnh.
"Nằm mơ đi, cũng đừng hòng đυ.ng đến Lục Thắng, rồi tôi sẽ điều tra được vì sao các người lại muốn truy sát em ấy."
"Hay là vậy đi, ngủ với tôi, em sẽ biết được lý do."
Kan đưa tay lên vuốt cằm Lâm Đăng, ánh mắt hai người nhìn nhau nhưng ở hai trạng thái cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Lâm Đăng ghét bỏ bàn tay đang chạm vào cằm mình, anh hất tay hắn ta ra, tức giận thẳng tay tát cho Kan một cái.
"Cái tát này tặng anh, coi như là bù đắp cho tôi vì lãng phí thời gian ngồi ở đây."
Lâm Đăng đi ra khỏi cửa, để lại Kan ngồi đó đưa tay vuốt lấy một bên má của mình. Hắn nhìn vào cánh cửa vừa đóng lại với ánh mắt giận giữ.
"Lâm Đăng, rồi sẽ có ngày cậu phải quỳ dưới chân tôi mà cầu xin."