Lục Thắng hét lớn, lập tức tất cả cũng tự động chia thành hai xe. Lục Thắng cùng Trương Tử ngồi một xe, Lâm Đăng, Tần Chung và Alan một xe, hai chiếc rẽ hai hướng khác nhau. Phía sau lưng, đám người rượt đuổi cũng ngay lập tức chia đôi theo sát bọn họ. Alan chở Lâm Đăng và Tần Chung đang ngồi cùng nhau sau xe, Lâm Đăng ngồi trong xe rút súng của mình ra tiếp tục bắn về phía bọn rượt đuổi.
Cạch.
Âm thanh của súng hết đạn vang lên, Lâm Đăng thầm chửi thề một câu, lúc sang Mỹ bọn họ không đem nhiều đạn, bởi vì không nghĩ đến tình cảnh bản thân sẽ bị truy sát đến mức như thế này. Lâm Đăng đành ngồi lại vào trong xe, nhìn sang Tần Chung đang bình thản ngồi yên không làm gì, hắn tin tưởng vào thuộc hạ của hắn, Alan sẽ biết cách ứng biến với tình huống rượt đuổi này.
Một chiếc xe chạy vượt lên ngang bằng với xe của ba người, phía bên cánh cửa của Lâm Đăng, trong một giây chưa kịp phản ứng Lâm Đăng bị bắn một viên đạn vào cánh tay phải. Lâm Đăng khẽ nhăn mày lên vì đau, sau đó nhìn thấy một tia đạn laze màu đỏ chiếu ngang qua mặt, nhắm ngay vào đầu của tên kia. Tần Chung với ánh mắt sắc lạnh đang cầm L50 mới đấu giá được gϊếŧ chết tên đã bắn Lâm Đăng. Lâm Đăng lúc này không để ý đến vết thương của mình, đưa tay muốn giật lấy L50 trên tay hắn nhưng bị hắn giữ lại.
"Tốt nhất là cậu nên ngồi im trong xe, sự lộn xộn của cậu làm thuộc hạ của tôi càng vất vả đấy."
Tần Chung cất chất giọng của mình lên khiến Lâm Đăng vô thức phải nghe lời ngồi trong xe, bản thân anh vẫn nóng lòng nhìn ra sau. Lâm Đăng đưa tay lên ấn nút tai nghe trên tai, anh muốn kết nối tín hiệu với Lục Thắng và Trương Tử.
"Lục Thắng, Trương Tử, tình hình bên đó sao rồi?"
Trương Tử đang tập trung lái xe, khả năng lái xe của hắn không thể cãi được, bọn họ đã dần cắt đuôi được đám người kia. Lục Thắng vừa bắn viên đạn cuối cùng xong cũng quay lại vào trong xe, đưa mắt nhìn về phía trước mặt.
"Bọn em ổn, đám cừu non này không thành vấn đề."
"Được, gặp nhau sau."
Sau khi ngắt kết nối với Lâm Đăng, Lục Thắng tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài.
"Lâu rồi không trải nghiệm cảm giác này. Được săn đón quả thực thú vị mà."
Trương Tử vừa lái xe vừa nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt của hắn đang tập trung về phía trước, chân hắn bình thản nhấn ga thật nhanh mặc cho phía trước là một đường cụt. Tốc độ đẩy lên cao nhất, phía trước không có đường đi nhưng Trương Tử mặc kệ càng nhấn mạnh chân ga hơn. Nói Trương Tử liều, hắn liều thật, bởi vì hắn có thừa sự tự tin. Lục Thắng ngồi bên cạnh cũng có thái độ giống hắn, cậu ngồi trên xe hắn, tỏ thái độ như một người bình thường đang thưởng thức tình cảnh, một chút tốc độ này Lục Thắng đã quen rồi, cũng đã biết hắn sẽ xử lý tình huống này như thế nào.
Chiếc xe lao nhanh cho đến khi sắp đâm vào tường chắn thì đột ngột rẽ phải, những chiếc xe rượt theo sau vì không kịp xử lý thi nhau đâm vào bức tường trong ngõ cụt, Trương Tử thành công lái xe chạy thoát, cắt đuôi được đám tôm tép này. Đòi thắng hắn về mảng đường đua, bọn truy đuổi đúng là đang không biết tự lượng sức mình.
"Muốn tăng chút thú vị nhỉ?"
Trương Tử buông một câu, sau đó hack vào màn hình trên ô tô, màn hình bị nhiễu bởi một loạt đường tín hiệu, hiển thị thông tin vừa kết nối cùng với Kit.
"Có vẻ như tổ chức các ngươi thích tôi nhỉ? Nhưng tạm biệt nhé, lần này không bắt được rồi."
Lục Thắng thông qua màn hình máy tính nói với Kit một câu, cậu dựa vào sau lưng ghế rồi nở một nụ cười mỉa mai, tay đưa lên xoay nhẹ chiếc nhẫn của mình ngắm nghía. Trương Tử vừa lái xe cũng khẽ nhếch lên một nụ cười, hắn không để cho Kit kịp nói câu nào, một động tác nhấn nút ngắt tín hiệu, tiếng động cơ xe càng vang lên mạnh mẽ hơn, hắn nhấn ga chạy băng băng trên đường lớn.
"Trương Tử, gặp nhau ở giao điểm ngoại ô thành phố."
"Được."
Lâm Đăng kết nối tín hiệu với Trương Tử, phía bên anh đang vướng một vài chiếc xe truy sát, lúc nãy Alan bảo Thiên Tần tiếp ứng ở giao điểm ngoại ô nên anh gọi điện thông báo cho Trương Tử biết. Sau khi gác máy, Lâm Đăng bây giờ mới thấy nhói ở cánh tay. Chợt nhớ ra rằng bản thân mình bị trúng đạn, Lâm Đăng cắn chặt răng, nhìn tình hình này, có lẽ khi về mới có thể lấy đạn được, bây giờ anh cần cầm máu trước.
Lâm Đăng không chút chần chừ, anh cởϊ áσ khoác của mình ra, máu thấm ra trên chiếc áo khoác, còn chiếc áo sơ mi đen phía trong đã bị dính một mảng, cho dù là màu đen cũng có thể thấy máu chảy nhiều như thế nào. Lâm Đăng đưa tay xé một vạt áo sơ mi của mình ra rồi quấn quanh tay, tự xử lý sơ qua vết thương, kinh nghiệm này cũng đã có từ lâu nên không cần ai giúp. Vạt áo bị xé trên người Lâm Đăng lấp ló làn da mịn màng, Lâm Đăng bây giờ không thích phơi bày nên nhanh chóng với lấy áo khoác của mình mặc vào lại.
"Lão đại, đã thấy đoàn tiếp ứng!"
Alan nhìn phía trước đã thấy người của Thiên Tần đang đứng đợi sẵn nên nhanh chóng báo cáo với Tần Chung, Tần Chung chỉ khẽ gật đầu một cái rồi đợi đến khi Alan dừng xe.
Tần Phong và Tần Vân Tư đã đứng đợi sẵn ở đây, khi thấy có xe khác xuất hiện lập tức đưa mắt nhìn về hướng tiếng động cơ xe. Tần Vân Tư nhìn lên, thấy một đám người bước xuống vây quanh xe của Tần Chung, một tay cầm súng bắn thẳng vào vài tên.
"Người thì đông mà trình độ kém quá đi."
Khẽ cảm thán một câu, Tần Vân Tư ngắm nghía khẩu súng trên tay mình, cậu nhìn về phía Tần Chung, Alan và Lâm Đăng đang bước xuống xe. Tần Chung là người đi đến cạnh Tần Phong trước, Alan theo sau, Lâm Đăng vừa ôm cánh tay của mình vừa đi bộ đến, anh nhìn quanh tìm kiếm Lục Thắng và Trương Tử, vậy mà bọn họ vẫn chưa đến, anh lo lắng sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện, mặc dù anh biết với khả năng của hai người thì rủi ro sẽ hiếm khi xảy ra.
"Lục Thắng đâu?"
Lâm Đăng có chút bất ngờ khi Tần Phong là người hỏi Lục Thắng ở đâu, hơn nữa chất giọng của hắn chứa một sự tra hỏi khiến cho anh có chút rùng mình.
"Đi với Trương Tử, có lẽ sắp đến."
Lâm Đăng vừa dứt câu nói thì có tiếng động cơ xe chạy đến, một mạch lao thẳng vào giữa đám người chắn đường lộn xộn kia rồi dừng lại bên cạnh bọn họ. Lục Thắng cùng Trương Tử bước xuống xe, nhập hội với bốn người còn lại. Lục Thắng tiến đến gần bọn họ, ánh mắt chạm phải Tần Phong thì không hiểu sao lại rùng mình, ánh mắt hắn cứ như sắp gϊếŧ cậu vậy, không một chút sắc thái, chỉ thấy một sự trầm lặng cũng nét tức giận bao toàn thân. Tạm thời bỏ qua hắn, Lục Thắng muốn giải quyết đám người Assassin trước, nhưng có lẽ nãy giờ Alan và Akan đã xử lý ổn thoả rồi.
"Tay anh bị sao vậy?"
Trương Tử nhìn thấy Lâm Đăng đang ôm tay mình nên cất tiếng hỏi.
"Bị trúng đạn, lát nữa về xử lý sau?"
Lâm Đăng cố nén chút cơn đau của mình mà nói, lúc nãy vì tập trung vào đám Assassin khiến anh không để ý nhiều đến cảm giác của bản thân, bây giờ khi đã tạm thời xong xuôi mới thấy tay mình nhói lên liên hồi. Nhưng không có thời gian để tiếp tục nghĩ đến vấn đề này nữa, bọn họ cần phải xử lý đám người đang bao vây này.
Lâm Đăng, Lục Thắng, Trương Tử cùng Tần Vân Tư chạy lên giúp Alan và Akan, sức hủy diệt của bọn họ bấy giờ đã được chứng minh, đối với một đám người của Assassin này cầm súng nhanh chóng triệt hạ hết. Tần Vân Tư đối với một tên sát thủ đang tiến về phía mình áp sát, cậu quay lại rút dao trong người mình ra, một dao đâm chết hắn ta. Máu văng lên chiếc áo khoác của cậu, Tần Vân Tư khẽ nhìn vào chiếc áo của mình mà than vãn.
"Ôi, khốn kiếp thật chứ, bẩn thế này sao đi chơi được nữa."
Tần Vân Tư tức giận, sau khi la lên một câu như vậy, cậu đưa súng nhắm thẳng về tên đang ôm bụng dưới đất mà bắn.
"Dám làm bẩn áo ông đây."
Tần Vân Tư chỉ nhẹ nhàng nói một câu, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về tên sát thủ vừa bị mình trừng phạt. Một bàn tay đột nhiên kéo Tần Vân Tư giật lùi ra sau, kèm theo đó là một tiếng súng nổ, viên đạn sượt qua người Vân Tư, khẽ quay lại đã thấy Trương Tử nắm chặt cánh tay mình.
"Để ý xung quanh đi, đang đánh nhau mà cứ lơ là, có ngày sẽ chết đấy."
"Cậu mới là người chết đấy."
Tần Vân Tư đối với lời trách mắng của Trương Tử bắt đầu dấy lên cảm giác không thích, giống như là hắn đang chế giễu cậu vậy. Tần Vân Tư đáp trả hắn một câu rồi hất tay mình ra khỏi cái nắm chặt của hắn, cậu không cần ai dạy dỗ hay chỉ dẫn, đặc biệt là lời nói từ tên này phát ra.
Trương Tử, Tần Vân Tư hiện tại đang đứng cùng một nơi, vì có quá nhiều người bao vây nên đành quay lưng vào nhau cùng phối hợp chiến đấu. Một lát sau khi đã triệt hạ được một toán người, Trương Tử nhanh chóng kéo Tần Vân Tư trở lại ném cho Tần Chung và Tần Phong
"Giữ cậu ta lại đi."