Trong một căn phòng tối tăm chỉ phát ra một chút ánh sáng từ đèn điện vàng mờ nhạt, chất giọng của một người đàn ông vang lên.
"Đến bây giờ mà tụi mày vẫn chưa bắt được cậu ta!"
Kit quay lưng quát vào đám thuộc hạ ngu ngốc của mình, thời gian Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử rời tổ chức đã rất lâu rồi mà một chút tung tích cũng không nắm giữ được, hơn nữa lần trước còn là để Lục Thắng trốn thoát. Kit muốn nhắm đến Lục Thắng, là muốn gϊếŧ triệt để cậu, không rõ là vì lý do gì.
Một cuộc điện thoại gọi đến khiến ông ta dừng lại thái độ giận dữ của mình rồi cầm lên nghe máy. Sau khi nghe được người bên kia báo cáo gì đó, ông ta quay lại nhìn đám thuộc hạ của mình một lần nữa.
"Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử đang ở Los Angeles, bắt nó đi, cơ hội cuối cùng của các cậu."
Kit chỉ tay về phía đám thuộc hạ, bọn họ chỉ cúi đầu rồi rời khỏi phòng ngay lập tức. Kit dùng ánh mắt hằn một chút tơ đỏ vì giận dữ của mình nhìn vào bóng lưng của đám thuộc hạ đang dần rời khỏi. Ông ta đập mạnh tay vào bàn, hiện tại tất cả mục tiêu của ông đều đang ở địa bàn của mình, lần này nếu còn sơ sót gì để ba người trốn thoát, nếu để về được Đại Thành thì rất khó để bắt giữ bọn họ, Đại Thành không phải là địa bàn của Assassin.
Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử hiện đang trên đường đi đến chiếc trực thăng giấu kín của mình, với sự nhạy bén của một sát thủ, cả ba nhanh chóng phát hiện có kẻ đang theo dõi ở phía sau. Lâm Đăng quay lại nhìn về đám người mặc đồ đen sau lưng, trên tay bọn họ cầm súng đã lên nòng sẵn, nhắm thẳng xe của các cậu mà bắn. Trương Tử vừa ngồi vào xe, nắm rõ được tình hình đã bắt đầu nhấn chân ga mạnh hơn, con đường phía trước là đoạn đường đông đúc nhộn nhịp, với trình độ của mình Trương Tử có thể lách qua một cách hoàn hảo.
Lâm Đăng và Lục Thắng ngồi sau cũng không yên vị, hai người đã lấy ra khẩu súng trong túi của rồi bình thản lên nòng, hạ cửa kính sau của xe xuống, Lâm Đăng bất chấp nguy hiểm, anh luồn người ra ngoài cửa xe, nở một nụ cười quái dị rồi nhắm thẳng bánh xe của đám người đang đuổi theo mình mà bắn, chỉ cần một viên đạn của Lâm Đăng đã thành công làm nổ một bánh xe, ngăn cản cuộc rượt đuổi của bọn chúng.
"Đơn giản vậy ư?"
Lâm Đăng ngồi vào trong, vừa tỏ thái độ chê bai vừa ngắm nhìn khẩu súng của mình, Lục Thắng ở phía bên kia cũng vừa thành công triệt hạ một chiếc xe ô tô, nhưng vẫn còn vài chiếc xe mô tô rượt đuổi họ. Cửa kính của Lâm Đăng vẫn đang hạ xuống, ánh mắt anh vô tình nhìn ngang thấy một chiếc xe đã đuổi ngang mình, tên ngồi phía sau xe định đưa súng lên bắn đã bị anh nhanh hơn, một viên bắn trúng cánh tay làm rơi khẩu súng trên tay của hắn ta.
"Lâm Đăng, Lục Thắng, chuẩn bị xuống xe!"
Nghe câu nói của Trương Tử, Lâm Đăng và Lục Thắng cùng nhìn lên phía trước xem tình hình, cách đó không xa đã xảy ra tắc đường, xe cộ ùn ứ và không thể di chuyển
"3,2,1!"
Sau ba tiếng đếm của Trương Tử, hắn lách xe về một góc đường, trong một cái hẻm nhỏ, ba người lập tức nhảy xuống khỏi xe rồi trà trộn vào đám đông. Tiếng súng của đám rượt đuổi bắt đầu xả ra đồng loạt làm náo loạn tất cả những người đang mắc kẹt giữa đường tán loạn bỏ chạy, một vài người không may đã bị trúng đạn. Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử chạy đến một đoạn đường khác, đối với sự rượt đuổi của bọn chúng thì bây giờ dừng lại không chạy nữa, cho dù chạy cũng không nhanh bằng tốc độ của xe mô tô, cho nên bọn họ đang đứng lại cầm súng bắn trả.
Tiếng súng hỗn loạn vang lên giữa không gian, sau khi triệt hạ vài tên, Lâm Đăng, Lục Thắng cùng Trương Tử lựa chọn nhảy qua tường đi sang một con đường khác. Phía sau lưng, bọn chúng vẫn đang bám theo sát nút, ba người sau khi nhảy xuống bờ tường phía bên kia thì đã bắt gặp một chiếc xe đang đỗ ngay trước mặt mình. Ánh mắt của cả ba lộ rõ nét sửng sốt, vậy mà bọn họ lại có thể gặp Tần Chung ở ngay tại đây.
Sau khi đi đấu giá xong, Tần Chung không vội về Đại Thành ngay, hắn ghé vào một cửa hàng bán thiết bị máy tính, trước khi đi sang Mỹ Tần Vân Tư có nhờ hắn ghé vào đây mua giúp cậu chút đồ mang về trực tiếp, vì nếu đặt hàng thì rất lâu mới đến Đại Thành, loại thiết bị này ở Đại Thành không bán.
Sau khi mua xong đồ cho Tần Vân Tư, Tần Chung lên xe trở về, ánh mắt hắn vừa hay đập ngay vào ba người vừa nhảy xuống từ tường rào, hơn nữa phía sau còn có người đang leo qua. Lâm Đăng nhanh trí chạy đến xe hắn mở cửa ra, Lục Thắng và Trương Tử cũng chạy theo sau.
"Chạy xe đi! Nhanh lên!"
Đối với tiếng quát của Lâm Đăng, Alan đợi đến khi Tần Chung ngồi yên vị vào trong xe lập tức phóng xe chạy đi, đám thuộc hạ của Assassin đuổi đến đây cũng chỉ biết đứng yên nhìn chiếc xe chạy khuất dần, một tên thuộc hạ gọi điện cho Kit.
“Ngài Kit, bọn nó chạy rồi, chúng tôi cần trực thăng đuổi theo.”
“Ngu ngốc, sắp xếp sẵn người ở Đại Thành truy sát bọn họ.”
Âm thanh trong điện thoại vang lên, đám thuộc hạ của Assassin chỉ biết gác máy rồi tiếp tục truy đuổi. Sau khi cả ba ngồi trong xe của Tần Chung, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng bởi thái độ của Tần Chung lúc này.
"Nói, vì sao các người ở đây?"
Chất giọng tra hỏi của hắn khiến ba người sởn lên một đợt gai ốc, chưa kịp trả lời thì phía sau đã có tiếng súng nổ.
"Chết tiệt, về nhà rồi nói, đưa bọn tôi đến địa chỉ này!"
Lâm Đăng chửi thề, tình hình khẩn cấp còn sức đâu mà giải thích, nhanh như vậy mà người của Assassin đã truy đuổi kịp. Alan đối với sự im lặng của Tần Chung cũng lái xe đưa ba người đến địa chỉ Lâm Đăng đưa, là một vùng đất trống có trực thăng đậu sẵn. Lâm Đăng, Lục Thắng cùng Trương Tử nhanh chóng bước xuống xe, lập tức có một vài viên đạn bắn đến khiến bọn họ phải núp sau xe. Tần Chung lúc này mới bình thản mở cửa bước xuống, cầm N50 một viên bắn trúng giữa trán một tên, hắn quay lại nhìn, ánh nhìn giống như đang nhìn ba con người chỉ biết gây rắc rối vậy.
Lâm Đăng thấy hắn đứng đây một hồi cũng nguy hiểm nên chạy lại kéo hắn lên trực thăng, hành động vô thức đến mức anh nắm luôn tay hắn chạy, không còn thời gian để hỏi hắn có đồng ý hay không.
"Alan, lên đi!"
Lục Thắng gọi lớn Alan, bọn họ bây giờ đang cùng một chiến tuyến, mặc dù Tần Chung và Alan vô tình bị cuốn vào cuộc rượt bắt này. Alan đối với tiếng gọi của Lục Thắng cũng đưa súng bắn thêm vài viên vào đám người kia nhằm ngăn cản chúng rồi chạy lên trực thăng. Trương Tử cất cánh máy bay lái đi nhưng dường như bọn chúng không có ý định dừng lại, một chiếc trực thăng rượt đuổi theo họ. Tần Chung ngồi trên máy bay, bình thản ấn một cuộc gọi.
"Cho người hỗ trợ ở địa bàn."
…
Tần Phong đang ngồi trong phòng làm việc của mình xem xét phi vụ sắp tới thì Akan ở ngoài cửa bước vào.
"Thưa ngài, lão đại đang bị truy sát, hơn nữa còn có Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử cũng ở đó."
Tần Phong nghe lời báo cáo của Akan ngay lập tức dừng lại động tác của mình, đôi mắt hắn thâm trầm nhìn vào Akan.
"Ai truy sát?"
"Có vẻ là Assassin, chúng nhắm đến Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử, lão đại vô tình bị cuốn vào, bọn họ bị truy sát ở Los Angeles, hiện đang trên đường bay về Đại Thành, phía lão đại vừa gọi điện bảo sắp xếp hỗ trợ."
Tần Phong đặt mấy tờ giấy đang cầm trên tay xuống bàn, hắn không một chút biểu cảm bình thản đứng dậy, bước ra khỏi phòng đã gặp ngay Tần Vân Tư, nhìn bộ dạng này có vẻ như sắp đi đâu đó.
"Tần Vân Tư, tra vị trí hiện tại của Tần Chung cho anh."
"Ôi, vừa lên đồ đi chơi đã phải làm việc."
Tần Vân Tư đối với mệnh lệnh của anh mình thì bĩu môi một cái, cậu ngậm ngùi đi đến phòng bảo mật của mình. Hôm nay cậu muốn đi đua xe, hơn nữa xe của cậu vừa mới thay mới, đang muốn thử xem nó hoạt động như thế nào. Vừa sửa soạn đồ bước xuống nhà đã bị anh thứ bảo điều ra vị trí của Tần Chung, Vân Tư dù không muốn nhưng vẫn nghe theo.
Ngồi vào màn hình máy tính, Tần Vân Tư gõ một vài dãy số mã hóa đến định vị điện thoại của Tần Chung, một lát sau trên màn hình xuất hiện một chấm đỏ đang di chuyển.
"Đường bay bất ổn, có vẻ phải hạ cánh ở ngoại ô, khá xa thành phố, năm phút nữa hạ cánh xuống Đại Thành rồi, tốt nhất là nên đến đó sớm."
Tần Phong hai tay đang đút túi quần đứng sau lưng Tần Vân Tư từ nãy giờ, sau khi nghe được thông tin của Tần Chung từ câu nói của Tần Vân Tư thì chỉ thốt ra một câu.
"Akan, chuẩn bị người, tiếp ứng."
Tần Phong bước ra khỏi phòng, theo sau còn có Tần Vân Tư, cậu từ khi biết được Tần Chung gặp nguy hiểm đã bỏ đi cuộc chơi của mình để đi theo Tần Phong, có vẻ như sau lần này giữa bọn họ có rất nhiều thứ để trò chuyện với nhau.
…
"Hạ cánh ở sát cạnh xe luôn, không có thời gian di chuyển!"
Lâm Đăng ngồi trên trực thăng nhìn tình hình bất ổn thế này lập tức hướng đến trước bảo với Trương Tử một câu. Trương Tử hiểu ý đồ của anh, hắn bẻ lái một chút, dưới chân trực thăng đã thấy rõ hai chiếc xe của Lâm Đăng và Trương Tử đỗ ở đó. Năm người nhảy xuống trực thăng
"Chia ra đi, phân tán sự chú ý của bọn chúng."