"Anh, Lục Thắng đi cả đêm không về."
Trương Tử nhìn vào dòng tin nhắn của mình, đã qua một thời gian rồi mà vẫn chưa thấy Lục Thắng có hồi âm. Hắn hướng đến Lâm Đăng vừa ngủ dậy từ trên phòng đi xuống mà cất giọng nói. Lục Thắng không phải là người rời khỏi nhà lâu mà không nói cho ai, nếu có hỏi thì chắc chắn cậu cũng sẽ nhắn lại, chứ không phải là một sự im lặng như bây giờ.
Lâm Đăng nghe xong câu hỏi của Trương Tử cũng dấy lên một hồi thắc mắc, anh đi lại gần Trương Tử rồi ngồi xuống.
"Nhắn tin không trả lời sao, quái lạ."
Lâm Đăng nói, anh lấy điện thoại của mình ra gọi cho Lục Thắng, một cuộc, hai cuộc rồi ba cuộc nhưng không một ai bắt máy.
"Tra định vị thử đi Trương Tử."
"Em đã tra rồi nhưng sóng GPS đã bị thay đổi và chặn lại."
Trương Tử đã cố gắng dò tìm vị trí điện thoại của Lục Thắng từ đêm qua nhưng không được, GPS điện thoại của cậu bị nhiễu và xuất hiện chi chít ở nhiều vị trí khác nhau, hắn không thể xác định được vị trí cụ thể. Cả hai cùng ngồi đăm chiêu một hồi lâu cho đến khi tin nhắn điện thoại trong khung tin nhắn chung của ba người vang lên.
“Thiên Tần, muốn thấy người thì đến đây.”
Lâm Đăng cùng Trương Tử nhìn vào dòng tin nhắn kia, ánh mắt cả hai lập tức bất ngờ, hoá ra là Tần gia, cuối cùng cũng đã hiểu lý do vì sao Trương Tử không thể tra được định vị. Lâm Đăng cùng Trương Tử không hẹn mà cùng bật dậy với gương mặt sắc lạnh, cả hai nhìn nhau, chỉ gật đầu một cái, sau đó đứng dậy đi lên phòng chuẩn bị vũ khí, nếu muốn bọn họ đến thì bọn họ sẽ đến, xem thử Thiên Tần lợi hại như thế nào.
…
Sau khi trở về từ Diamond Bar, Tần Chung nghe tin đã bắt được Light, hắn cũng bình thản ngồi xuống phòng khách, chờ đợi Damien và Gemma cùng đến. Tần Phong đã đến phòng làm việc của hắn từ sáng sớm, hắn không quan tâm bọn họ đến khi nào, hắn cũng không cần đợi, bọn họ khi nào đến thì đến. Còn Tần Vân Tư, từ sáng sớm đã mang gương mặt ngái ngủ chạy xuống tầng, sau một hồi vật lộn trong bếp kiếm đồ ăn, em ra phòng khách khoanh chân bấm điện thoại ngồi cùng anh cả của mình. Khi ngồi với Tần Chung thì em có thể thoải mái như vậy, không cần phải e dè hay lễ nghi như Tần Phong.
"Lão đại, ngoài cửa Damien và Gemma đang xông vào!"
Một thuộc hạ từ ngoài chạy vào báo cáo, Tần Chung đang cầm ly cà phê trên tay, hắn vừa uống một ngụm đã nghe tiếng súng nổ ngoài sân, Tần Vân Tư đang bấm điện thoại cũng bỏ xuống mà ngồi dậy. Tần Chung giữ nguyên nét bình thản ngồi yên trên ghế, hắn biết với khả năng của hai người kia chắc sẽ sớm đánh vào được bên trong, việc của hắn là chỉ cần ngồi ở đây đợi mục tiêu.
Một lát sau, Lâm Đăng và Trương Tử quả thực đánh được vào trong này thật, cả hai mang trên thân mình nét lạnh lùng khí chất hiên ngang bước vào, trên tay vẫn đang còn cầm súng có dính mùi khói. Ánh mắt Tần Chung quét ngang hai người kia nhưng dừng lại ở người hôm qua vừa dây dưa với mình, trong lòng ngầm thừa nhận ở cậu đúng là có hai sắc thái khác nhau hoàn toàn, hôm qua dụ tình đến đâu thì hôm nay lại như có ngàn gai nhọn bao quanh người.
Ánh mắt Tần Vân Tư từ sớm đã đặt lên người còn lại, chính là Trương Tử, ngay giây phút nhìn thấy hắn em chỉ muốn nhào đến đạp cho hắn một phát, chẳng qua anh của em đang ở đây cho nên em không được manh động khi chưa có sự cho phép của anh mình, đó là nguyên tắc của Thiên Tần, cũng như của Tần gia.
"Light đâu?"
Lâm Đăng dùng ngữ khí lạnh lùng của mình lên tiếng hỏi hai người trước mặt, ánh mắt anh chứa đầy sự gấp gáp nhìn tất cả, điều duy nhất anh cần bây giờ là sự an toàn của Lục Thắng. Từ sau lưng Lâm Đăng xuất hiện một người bước ngang mình, là Tần Phong, người còn lại trong ba người đứng đầu Thiên Tần.
Lâm Đăng, Lục Thắng và Trương Tử đã biết tên của ba người đứng đầu Tần gia khi nhận được thông tin của phi vụ cuối cùng, khi còn làm ở Assassin, cũng biết được người tên Tần Phong kia là người nguy hiểm nhất trong giới mafia. Khi hắn bước ngang người Lâm Đăng, một luồng khí lạnh bủa vây toàn bộ căn phòng, không gian đột ngột trở nên căng thẳng không chút tiếng động.
"Tôi gọi các cậu đến đây gặp cậu ta, chứ không bảo là tôi sẽ thả cậu ta."
Chất giọng lạnh lùng của Tần Phong vang lên phá tan đi bầu không khí im lặng kia, hắn quay người nhìn vào Lâm Đăng và Trương Tử.
"Tôi hỏi anh, Light đâu?"
Lâm Đăng lần nữa mất kiên nhẫn cất tiếng hỏi, ý đồ của mấy người trước mặt là gì, cho bọn họ biết thông tin Lục Thắng ở đây nhưng lại bảo không thả, chẳng lẽ lại muốn thả lưới bắt luôn cả ba người. Lâm Đăng thầm chửi thề trong lòng, có lẽ là thế thật, lúc nãy vì gấp quá nên quên mất suy nghĩ đến việc này. Trương Tử đứng bên cạnh Lâm Đăng nghe xong câu nói của Tần Phong cũng ngầm hiểu.
"Tôi không nói thả Lục Thắng, bởi vì cậu ta phải làm việc cho tôi cho đến khi tôi cảm thấy đủ."
"Anh lấy lý do gì mà ép buộc em ấy?"
Lâm Đăng lần nữa đôi co với hắn.
"Ở Đại Thành này, tôi chính là lý do, cũng chính là luật lệ."
Trương Tử nghe đến đây đã không còn đủ kiên nhẫn, hắn nhắm ngay một viên đạn vào người Tần Phong, tiếc là Tần Phong né được, viên đạn kia chỉ có thể ghim thẳng vào ghế sô pha sau lưng hắn, ngay sát bên cạnh Tần Chung và Tần Vân Tư.
"Nói nhiều, đem Light ra gặp bọn tôi ngay!"
Trương Tử gằn giọng, chưa thấy được Lục Thắng hắn không thể an tâm được. Tần Phong nở một nụ cười lạnh nhạt, hắn vẫy tay với Alan đứng cạnh, Alan gật đầu kết nối tai nghe với Akan, bảo anh ta đem Lục Thắng từ trên phòng kia xuống. Hai phút sau, ánh mắt Lâm Đăng và Trương Tử hướng vào Lục Thắng đang bị ép xuống từ trên bậc thang, hơn nữa còn đang bị trói bởi một sợi dây xích ở tay. Lục Thắng vùng ra khỏi tay của Akan, cậu muốn tự mình đi xuống, ánh mắt quét qua một lượt căn phòng, cậu bất ngờ vì thấy Lâm Đăng và Trương Tử đều có mặt ở đây.
" Damien, Gemma, sao hai người lại ở đây?"
Lục Thắng ánh lên một hồi thắc mắc tại sao họ lại biết mình đang ở Thiên Tần, tuy rất muốn chạy đến bên cạnh hai người lập tức bị Akan kéo sợi xích lại khiến cậu bị giật về sau, thân hình không vững suýt nữa vấp té, cũng may là níu được vào tay của Akan. Vết thương trên lưng Lục Thắng lúc sáng đã được Akan thay thuốc, tuy còn có chút đau nhưng không còn là vấn đề đối với Lục Thắng.
Lâm Đăng và Trương Tử nhìn thấy hình ảnh Lục Thắng bị trói như vậy đều ánh lên ánh mắt hoảng hốt, không hẹn cùng tức giận nhìn về ba người đang bày tỏ vẻ thản nhiên trước mặt, bàn tay cả hai đều nắm chặt lấy khẩu súng trong tay nhưng bây giờ không ai dám động thủ nữa.
"Không cần gọi bằng mật danh nữa đi, anh tôi đã điều tra được tên thật của ba người rồi."
Tần Vân Tư ngồi khoanh chân trên ghế cất tiếng nói, việc tìm được một chút thông tin bí mật của người khác rồi vạch trần ra là một điều khiến cậu rất khoái chí, bây giờ nhìn vào bộ ba sát thủ trước mặt đang giương vẻ mặt ngạc nhiên khiến cậu bật cười hả dạ. Tần Phong vẫy tay ý bảo Vân Tư im lặng, Tần Vân Tư khi đó nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi chờ xem anh mình có ý định làm gì, tốt nhất là cho cậu chứng kiến được một trò vui.
Tần Phong vẫy tay cho Akan, ngay lập tức anh ta gật đầu đẩy Lục Thắng cho Alan giữ chặt, còn Akan thì lấy trong túi ra một viên thuốc được gói kĩ trong bọc.
"Các người định làm gì Lục Thắng!"
Lâm Đăng cất tiếng khi thấy hành động của đám người trước mặt, anh muốn tiến đến ngăn cản nhưng những thuộc hạ đứng canh đã rút súng ra nhắm thẳng về Lâm Đăng và Trương Tử. Lục Thắng nhìn thấy viên thuốc được đưa đến trước mặt mình, cậu cố gắng chống cự ngậm chặt miệng lại, không biết viên thuốc này có thành phần như thế nào, nhưng nếu là thuốc từ bọn hắn thì chắc chắn là không tốt đẹp gì.