Cơn đau truyền đến khiến Lục Thắng mất sức không muốn đôi co với Tần Phong nữa, dù gì chân cũng đã bị khoá, có muốn trốn cũng không trốn được. Lục Thắng mặc kệ hắn, cậu nằm thẳng xuống giường nghỉ ngơi, vết thương phía sau đã rỉ máu thấm đẫm vạt áo, Tần Phong để ý thấy, hắn chỉ tiến đến rồi lật toàn thân cậu nằm sấp xuống.
"Anh tính làm gì!"
"Câm mồm!"
Ngữ khí sắc lạnh của Tần Phong cất lên, hắn quát cậu, một tay kéo vạt áo cậu lên nhìn vào vết thương kia, là một vết đạn bắn, hơn nữa viên đạn còn chưa được lấy ra. Hắn nhìn vào làn da của cậu, tuy là sát thủ nhưng một chút vết thương cũng không có, hơn nữa thân hình cậu mảnh mai thế này mà sức lực lại khác, hắn đúng là không thể xem thường được. Ánh mắt Tần Phong đập vào hình xăm sau lưng gần eo cậu, ngay phía trên phần thắt eo, một hình xăm hoa bỉ ngạn màu đỏ rực thu hút sự chú ý của hắn. Tần Phong đưa tay miết nhẹ lên hình xăm khiến Lục Thắng phải cựa mình phản kháng.
"Anh! Dừng lại!"
Hình xăm này là bí mật của Lục Thắng, chỉ có duy nhất Lâm Đăng và Trương Tử biết, đó cũng là giới hạn của Lục Thắng, cậu không muốn ai nhìn thấy nó cũng như chạm vào nó, vậy mà người trước mặt mới chỉ gặp hai lần đã nhìn thấy hình xăm trên eo cậu. Tần Phong đối với sự phản kháng của Lục Thắng không có thêm hành động gì quá đáng, chỉ đứng dậy một cách từ tốn.
"Tốt nhất cậu nên im lặng, giữ sức mà chịu đựng ngay bây giờ đi."
Tần Phong chỉ nói ra một câu như vậy, hắn tiến đến tủ đồ lấy ra một hộp gỗ, bên trong đó là dao kéo, băng gạc và đủ loại dụng cụ có thể xử lý vết thương, hắn muốn tự mình gắp viên đạn trong người Lục Thắng ra. Lục Thắng nhìn thấy hắn lấy ra một cây kéo gắp cũng biết hắn có ý định làm gì, chừng nào viên đạn trong người chưa lấy ra, người gặp nguy hiểm chỉ có thể là cậu, đối với việc hắn muốn lấy đạn giúp mình, Lục Thắng cũng đành nằm im.
Một dòng thuốc sát trùng đổ vào vùng vết thương, Lục Thắng cảm nhận được sự đau đớn và rát bỏng trên vết thương của mình. Cậu khó chịu nhăn mặt, tuy vậy nhưng một tiếng kêu phát ra từ miệng cậu nhất định không có. Lục Thắng đem ánh mắt vô cảm nhìn về trước mặt, mặc cho hắn phía sau đang lau vết máu trên lưng.
"Nhớ kỹ, tôi không có khái niệm nhẹ nhàng."
"Chỉ là lấy một viên đạn, tôi không phải là trẻ con."
Lục Thắng không thèm nhìn lấy hắn một cái, cậu chỉ khàn khàn đáp trả hắn một câu, chút đau đớn này cậu có thể chịu đựng được. Tần Phong không nói thêm gì nữa, hắn đưa dao rạch một đường nhỏ trên vết thương, đem mũi kéo chạm vào da thịt, đi sâu vào trong rồi gắp ra viên đạn kia. Mọi hành động của hắn đúng thật là không để ý đến cảm xúc của Lục Thắng, hắn lấy là lấy, không cần biết Lục Thắng có đau đớn hay không. Chỉ khi lấy ra được viên đạn kia rồi băng bó xong cho cậu, hắn mới ngẩng mặt lên nhìn thân thể nhỏ đang nằm sấp trước mặt.
"Đau đến chết rồi à?"
Lục Thắng khi nghe câu nói của hắn bất giác cử động, hắn thật sự không có lấy một chút nhẹ nhàng khiến Lục Thắng đau đến mức cắn răng đổ mấy tầng mồ hôi. Đây là lần đầu tiên cậu phải chịu đau đớn như vậy. Lục Thắng nằm yên một hồi nữa, sau khi được hắn xử lý vết thương xong mới cảm thấy đỡ hơn đôi chút.
Tần Phong không thấy cậu trả lời cũng không nói gì, hắn im lặng cất lại hộp thuốc vào trong tủ rồi rời đi.
"Nè anh đi đâu, thả tôi ra!"
Lục Thắng chưa kịp nói hết câu đã bắt gặp ngay ánh mắt gϊếŧ người của hắn hướng về mình, đôi mắt khiến cho Lục Thắng phải rùng mình nín bặt, cuối cùng hắn bỏ đi khuất sau cánh cửa, bỏ lại cậu trong phòng không tài nào phá nổi sợi dây trên chân mình. Lục Thắng sau một hồi mày mò cũng đành ngồi trên giường, nhìn về cửa ra vào với ánh mắt không thể bớt căm ghét hơn. Cậu bị mắc kẹt ở Thiên Tần, không điện thoại cũng không thiết bị liên lạc, và cậu cũng đang lo lắng rằng Lâm Đăng và Trương Tử sẽ cuống cuồng đi tìm mình.
…
Tần Phong bước xuống từ trên phòng giam giữ Lục Thắng đã gặp ngay Tần Vân Tư đang tỏ thái độ buồn bực ngồi hậm hực trên ghế.
"Giờ này còn không chịu đi ngủ?"
Tần Phong đối với đứa em này mặc dù vẫn nuông chiều nhưng nghiêm khắc hơn so với Tần Chung, biểu hiện là bây giờ hắn đang dùng giọng điệu tra hỏi để hỏi Tần Vân Tư, đã gần bốn giờ sáng còn không chịu đi ngủ, hơn nữa mùi rượu trên cơ thể cậu nồng nặc đến mức hắn từ xa cũng có thể ngửi được. Lúc nãy Vân Tư từ chối lời mời đi bar của Rin, những tưởng sẽ về nhà nhưng thực ra là đi tìm một quán bar khác rồi uống rượu một mình.
"Em tức chết rồi đây, nếu mà để em gặp lại cậu ta nhất định em sẽ bẻ tay hắn."
"Muốn bẻ tay của Gemma?"
Tần Phong biết lúc trước Tần Vân Tư không đánh lại Gemma ở tầng hai, biết được em muốn bẻ tay hắn ta, lần này hắn cũng lại nghĩ em mình là nói về Gemma.
"Không phải, hôm nay em đi đua xe, gặp phải một tên cô hồn, tên đó còn cướp mất sợi dây chuyền em thích ngay trước mặt em."
Tần Vân Tư dùng chất giọng buồn bực của mình tố cáo với Tần Phong. Tần Phong cũng không nói gì nhiều, biết tính Tần Vân Tư như thế nên cũng chỉ đi đến bàn lấy một bọc gì đó ra. Tần Vân Tư để ý đến hành động của hắn thì thấy hắn lấy trong đó ra một chiếc điện thoại, chính là điện thoại của Lục Thắng, lúc nãy trong khi cậu bị bắt thì Alan đã nhanh chóng lấy nó ra từ trong xe cậu đem về cho hắn. Tần Phong nhìn chiếc điện thoại có mã hoá không chần chừ ném cho Tần Vân Tư.
"Mở nó giúp anh."
Tần Vân Tư bất ngờ bị ném điện thoại lại gần cũng nhanh chóng đưa tay chụp lấy, màn hình hiển thị mã hóa khuôn mặt và vân tay cùng mật khẩu, loại khoá điện thoại này phải cùng lúc xác nhận cả ba mới mở ra được. Tần Vân Tư nhìn một hồi chỉ nở một nụ cười nhạt, sau một phút đã có thể mở khoá nó ra đưa cho anh mình.
"Nè."
Tần Vân Tư đưa điện thoại cho Tần Phong, hắn chưa kịp đưa tay lấy thì ánh mắt Tần Vân Tư đã đập ngay vào dòng tin nhắn trên điện thoại.
“Anh đi đâu rồi, sao giờ này còn chưa về?”
Tần Vân Tư nhìn dòng chữ sáng lên trên màn hình cùng tấm ảnh đại diện của tài khoản vừa gửi tới ngay lập tức đen mặt lại, chẳng phải đó là cái tên đυ.ng độ cậu ở trường đua lúc tối hay sao. Tần Phong vừa cầm được điện thoại của Lục Thắng đã bị Tần Vân Tư làm cho giật mình, cậu đứng bật dậy nói lớn khiến cho hắn phải nhíu nhẹ mày.
"Anh! Đó là cái tên vừa trêu em, Trương Tử là tên khốn đó, anh bắt hắn về cho em đi."
"Vậy hả? Có vẻ như cậu ta là sát thủ đấy, mật danh Gemma."
Tần Phong vừa nhìn điện thoại vừa lướt chút thông tin lưu trong máy của Lục Thắng.
"Hả, đều là một ư? Cũng được, em sẽ gϊếŧ hắn ta."
Tần Vân Tư bất ngờ khi biết Gemma và người khiến mình mất mặt lúc tối là một, nhưng em cũng nhanh chóng chấp nhận nó, em muốn bắt hắn về, khi đó em sẽ khiến hắn phải chịu thua trước mình.
Tần Phong lướt vài tấm ảnh lưu trong thư viện máy của Lục Thắng, cũng không nhiều, chỉ có một vài tấm, chủ yếu là Damien, Light và Gemma chụp chung trong lúc đi nghỉ dưỡng. Nhưng điều này cũng đủ để hắn nhận ra rõ gương mặt của từng người. Hơn nữa, bảng chat đã làm hắn biết được tên thật của cả ba, hắn rất hài lòng về việc này.
"Ngày mai cậu ta sẽ đến đây, lúc đó em muốn bắt thì cứ việc bắt."
Tần Phong để lại cho Tần Vân Tư một câu rồi bước lên phòng của mình. Tần Vân Tư nghe anh mình nói vậy cũng bớt buồn bực hơn, cậu nở một nụ cười đắc ý rồi vui vẻ lên phòng tắm rửa đi ngủ, mặc dù đã hơn bốn giờ sáng nhưng giấc ngủ của cậu vẫn quan trọng hơn, cộng thêm việc bây giờ trong người cậu có chút men say nên muốn nhanh chóng nghỉ ngơi. Sáng mai cậu nhất định sẽ bắt được hắn ta, Trương Tử.