Chương 12: Đối mặt

Tần Phong ở trong một căn phòng tối, hai tay đưa vào túi quần đứng nhìn ba tờ tài liệu đã lủng ba lỗ do mình tạo ra đang ghim trên bảng. Hắn vừa nhận được cuộc gọi của Alan, gương mặt hắn sắc lạnh, không chút biểu cảm, hắn muốn bắt cậu sớm hơn, truy lùng cho đến tận bây giờ mới bắt được chứng tỏ cậu có khả năng lẩn trốn cũng rất cao. Tần Phong bây giờ đang muốn thử nhìn xem cậu là người như thế nào mà dám cả gan đột nhập vào tổ chức của hắn, còn dám cướp đi viên kim cương giá trị kia.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Phong đứng bên trong phòng nghe được giọng của một thuộc hạ báo cáo rằng Alan và Akan đã trở về, đang dắt người đi vào đại sảnh. Tần Phong vẫn giữ nét không chút biểu cảm trên gương mặt, hắn lạnh nhạt bước ra khỏi phòng rồi đi xuống phía dưới. Ánh mắt hắn tia đến nơi có một thân hình đang bị Akan vác lên vai rồi thẳng tay ném xuống đất, Lục Thắng nhăn nhó gương mặt vì đau, hành động của đám thuộc hạ này thật sự thô bạo, không biết nương tay là gì. Tần Phong từ từ tiến lại gần chiếc bàn lớn giữa phòng, hắn đặt thân mình yên vị ngồi xuống ghế rồi nhìn về Lục Thắng đang ở cách mình không xa.

Tần Phong chỉ cần ngồi ở đây cũng đủ nhìn thấy Lục Thắng đang chật vật vì bị trói như thế nào, hắn không nói gì, chỉ ra lệnh cho đám thuộc hạ cởi trói cho cậu. Trong địa bàn của hắn, cho dù có đủ lông đủ cánh cũng khó thoát, huống hồ gì người trước mặt hắn có vẻ như là đang bị thương.

"Light, cậu biết lí do vì sao mình bị bắt không?"

Tần Phong sau khi uống một ngụm trà thì đứng dậy, từng bước tiến đến cạnh Lục Thắng, hắn cất chất giọng lạnh lẽo không sắc độ của mình lên, chất giọng có thể làm ớn lạnh mọi thứ xung quanh. Lục Thắng ngồi dưới sàn nhà, dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn lên hắn, đôi mắt cậu đanh lại

"Chỉ là một viên kim cương, Thiên Tần chẳng nhẽ lại tiếc ư?"

Lục Thắng nở một nụ cười nhẹ, ẩn sau đó là sự mỉa mai của mình đối với hắn. Tần Phong nghe đến cậu nói này cũng không biểu cảm gì, hắn chỉ ngồi xuống đưa tay nắm lấy cằm cậu, bàn tay của hắn dùng lực mạnh đến mức Lục Thắng chỉ muốn nhăn nhó mặt mình đi.

"Muốn, thì có thể xin. Nhưng vào cướp, thì phải trả giá."

Câu nói phát ra mang theo sự chết chóc, Tần Phong thả cằm của Lục Thắng ra, cậu đưa tay sờ qua cằm mình, vẫn dùng ánh mắt căm ghét nhìn về người trước mặt, phong thái của hắn khiến cậu cảm nhận được sự ớn lạnh bủa vây quanh cơ thể, giống như là hắn có thể gϊếŧ cậu bất cứ lúc nào hắn muốn. Lục Thắng đứng dậy, lùi chân muốn cách xa hắn nhưng lại bị bàn tay của Alan và Akan nhấn quỳ xuống, đáng ghét rằng cậu còn sức đê phản kháng.

"Sẵn sàng trả nợ đi, Light, người tự ý bước vào Thiên Tần, cả đời cũng sẽ không được rời khỏi, dù chỉ nửa bước."

Tần Phong đứng quay lưng lại với Lục Thắng, hắn chỉ cất lên câu nói mang tính chất thông báo. Người lấy đi đồ thuộc về Thiên Tần của hắn, cho dù là lớn hay nhỏ đều phải trả giá cho hành động của chính mình, đó là phong cách làm việc của hắn. Nếu như là một người khác, Tần Phong sớm đã một phát tiễn người ta về với đất, nhưng đối với người trước mặt, hắn vẫn nên giữ lại thì hơn.

Tần Phong quay lại nhìn về Lục Thắng, đôi mắt hắn ẩn chứa một sự nguy hiểm chết chóc khiến Lục Thắng phải sởn lên một đợt gai ốc. Hắn giữ Lục Thắng ở lại là có lý do, đối với một sát thủ thuộc hàng đầu thế giới như cậu, nếu giữ lại bên cạnh mình chắc chắn sẽ có ích hơn là bắn chết, cho nên lần này hắn tha cho Lục Thắng một mạng, đổi lại hắn sẽ kiểm soát Lục Thắng, cậu sẽ không được rời khỏi tầm mắt của hắn nửa bước, bởi vì bây giờ cậu phải làm việc cho hắn, làm việc để trả giá cho hành động đột nhập của chính mình.

"Đừng có đe dọa tôi, tôi sẽ san bằng biệt phủ nhà anh đấy."

Lục Thắng ngữ khí chắc nịch đáp trả hắn một câu, bắt cậu làm thuộc hạ của hắn, hắn có phải là đang nằm mơ. Một người trước nay hiên ngang đạp trên dư luận cùng tính mạng của người khác mà sống như cậu tất nhiên sẽ không chịu khuất phục trước ai, nhưng sao khi nhìn vào hắn, cậu lại cảm thấy nụ cười của người trước mặt nguy hiểm đến thế.

"Vậy thì cậu không biết lí do mà Assassin vẫn còn truy bắt cậu rồi nhỉ?"

Ánh mắt Lục Thắng thoáng ngạc nhiên khi nghe hắn nói về tổ chức cũ của mình.

"Viên kim cương đó, cậu nghĩ nó là thật ư?"

Bấy giờ sự bất ngờ của Lục Thắng lần nữa lại hiện rõ trên gương mặt, Thiên Tần vậy mà lại đi trước cậu một bước, đổi viên kim cương thật kia thành viên kim cương giả. Tần Phong bật cười, lúc trước khi Tần Vân Tư báo The Cullinan bị trộm mất, hắn vẫn giữ nét bình thản, bởi vì hắn biết viên kim cương thật đang ở trong phòng hắn. Assassin sau khi phát hiện viên kim cương là giả có lẽ đã tức giận mà truy sát cả ba người, nhưng người mà họ nhắm đến nhiều nhất lại là Lục Thắng.

"Cậu nghĩ tổ chức cũ sẽ để yên cho cậu?"

Lục Thắng đối với với nói của hắn đăm chiêu suy nghĩ vài giây.

"Không phải việc của anh."

"Đúng vậy, tổ chức truy sát cậu không phải việc của tôi. Nhưng việc cậu đột nhập vào Thiên Tần thì tôi phải xử lý. Bây giờ cậu nằm trong quyền kiểm soát của tôi, Light."

"Anh mơ đi!"

Lục Thắng phản kháng, đối với việc bản thân bị bắt về đây đã là một điều cậu không thích rồi. Cậu đứng dậy, muốn đánh hắn nhưng bị hai tên thuộc hạ ngăn cản lại, vết thương sau người bỗng nhói lên khiến Lục Thắng khẽ nhăn mặt đi, và tất cả biểu hiện đó được hắn thu vào tầm mắt. Tần Phong phẩy tay với Alan và Akan, hai người kia sau khi cúi đầu chào lập tức rời khỏi. Căn phòng chỉ còn lại hai người, Lục Thắng nhân lúc này muốn bỏ chạy nhưng lại bị hắn một động tác bắt giữ được cậu rồi vác lên vai. Cả thân hình Lục Thắng bị nhấc bổng lên, sự vùng vẫy khiến cậu đau nhói ở vết thương cho nên Lục Thắng chỉ biết chửi hắn.

"Buông tôi ra tên khốn!"

"Im mồm trước khi tôi cắt lưỡi cậu!"

Lục Thắng bị hắn vác lên một căn phòng rồi ném thẳng cậu xuống giường, hắn bắt lấy cổ chân cậu trói vào một sợi dây xích, là loại xích đặc biệt phải có mật khẩu mới có thể mở ra, nhưng mà chỉ là sợi xích thôi có cần phải làm bằng vàng không, Lục Thắng nhìn vào cảm thấy rất chói mắt.

"Anh! Thả tôi ra trước khi tôi gϊếŧ anh!"

Tần Phong đang đứng nhìn về phía cậu, nghe câu nói vừa mới phát ra từ miệng cậu khiến hắn toàn thân toả ra lạnh lẽo. Đôi mắt hắn thâm sâu khó hiểu, vậy mà có người dám lên giọng với hắn, còn đe doạ hắn. Tần Phong leo lên giường, một tay bóp lấy cổ cậu không chút thương tình.

"Light, tôi sẽ gϊếŧ cậu trước khi cậu kịp gϊếŧ tôi đấy, nếu muốn tính mạng của mình an toàn, tốt nhất đừng cãi lời tôi."

Tần Phong vừa bóp lấy cổ Lục Thắng vừa nói, hắn tàn nhẫn vô cùng, không một chút nương tay. Lục Thắng vì khó thở mà đưa tay nắm lấy tay hắn muốn gỡ ra, mãi cho đến khi cậu sắp tắt thở hắn mới buông tha cho cậu. Lục Thắng ho sặc sụa, cố gắng hít lấy hít để không khí để hô hấp, đối với sự tàn nhẫn vừa rồi của hắn, Lục Thắng đã bắt đầu sợ rồi. Bây giờ nhìn toàn thân hắn tỏa ra mùi đáng sợ, cậu biết mình đã động phải người không nên động.