Trong khi Lâm Đăng và Trương Tử đi chơi thì Lục Thắng lại không hứng thú nhiều lắm với những chốn đông đúc ồn ào, cậu lái xe của mình chạy đến tiệm bán trang sức bạc lớn nhất Đại Thành, lần về Đại Thành này mặc dù đã không còn làm nghề sát thủ, nhưng sở thích với bạc của Lục Thắng vẫn là một điều gì đó gọi là đặc biệt. Lục Thắng muốn mua một chút bạc chưa chế tác để về làm vũ khí mới. Đảo mắt qua một lượt cửa hàng, đập vào mắt cậu cái gì ưa mắt lập tức lấy luôn.
Trở ra với vài túi xách trong tay, Lục Thắng đặt nó ở ghế phụ rồi lên xe trở về nhà. Trên đường cao tốc trở về, với bản năng và độ nhạy bén của một người làm sát thủ lâu năm, Lục Thắng ngay lập tức nhận ra mình đang bị theo dõi. Đưa ánh mắt nhìn vào gương chiếu hậu, cậu thấy một chiếc xe đen đang bám theo sau mình. Lục Thắng nở nhẹ một nụ cười, cậu nhấn ga hết cỡ trên đường cao tốc, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao về phía trước.
Sau một khoảng thời gian rượt đuổi, Lục Thắng bị một vài chiếc xe khác chắn đường. Nhấn mạnh phanh xe, tiếng kít lớn vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Lục Thắng không thể chạy tiếp nữa đành phải dừng xe quan sát tình hình. Phía trong ba chiếc xe ấy bước ra vài người đàn ông, khi nhìn vào biểu tượng hình xăm bên tay phải của họ thì cậu đã biết là ai đến làm phiền mình, Assassin vậy mà lại cho người truy bắt cậu.
Lục Thắng ngồi trong xe bình thản rút điện thoại ra ấn vào một dãy số, đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, Lục Thắng đem gương mặt không chút biểu cảm của mình nhìn vào tình hình trước mắt, cậu bình thản cất tiếng nói.
"Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng đã rời khỏi tổ chức, sao ông vẫn cho người truy sát tôi?"
Chất giọng truy vấn của Lục Thắng vang lên, tuy không chút ngữ khí nhưng lại làm cho ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Phía bên kia đầu dây điện thoại vang lên một giọng nói.
"Hai người kia thì có thể, nhưng cậu thì tôi không đảm bảo, Lục Thắng à."
Đùng!
Đang nói chuyện thì một viên đạn bắn vào xe của Lục Thắng, đây là xe mà cậu mới thuê chỉ để đi chơi đi dạo bình thường cho nên nó không có chống đạn như chiếc siêu xe của cậu. Lục Thắng thầm chửi thề trong lòng một tiếng, chiếc xe đã bị bắn bể bánh, không thể chạy thêm được nữa. Đưa tay mở hộc đựng đồ trên xe lấy ra một khẩu súng, Lục Thắng đưa mình vào trạng thái ứng phó, xe đã chạy ra khỏi đường cao tốc từ lâu, ở đây là một vùng không có người qua lại, cho nên Assassin mới mạnh bạo nổ súng như vậy.
Lục Thắng bước ra khỏi xe, mặc dù đang trong tình cảnh bị vây bắt nhưng cậu vẫn giữ nguyên phong thái hiên ngang của mình. Cậu đứng dựa vào cửa xe, bình thản ngắm nghía khẩu súng bạc mình đang cầm trong tay, lắp vào một băng đạn rồi lên nòng. Lục Thắng nở một nụ cười nhẹ, cậu vừa rời khỏi tổ chức, lão Kit đã tìm cho mình được sát thủ mới, nhưng nhìn ba tên sát thủ trước mặt non nớt như vậy, Lục Thắng tự tin mình có thể đối phó với đám tôm tép này.
Súng đạn vô tình, Lục Thắng một viên đã ghim được vào tay của một tên sát thủ, cậu khẽ nở một nụ cười mỉa mai, ngay cả khả năng né một viên đạn cũng không có, động lực nào khiến Kit dám nhận đám thuộc hạ này vậy. Ba tên kia ngay lập tức xả súng về phía Lục Thắng, cả trước lẫn sau đều có đạn hướng đến, Lục Thắng đành phải triệt hạ một tên trước. Đưa khẩu súng của mình nhắm thẳng vào đầu của một tên sát thủ, cậu ngay lập tức tiễn tên kia về trời.
Lục Thắng dùng xe mình làm lá chắn, đến khi súng của bản thân hết đạn mới thầm chửi một câu, hôm nay cậu ra ngoài chỉ muốn mua bạc, không mang theo nhiều vũ khí. Nắm chặt lấy Silver trong tay, tình huống này ép cậu phải đánh cận chiến, trong tay bọn chúng vẫn còn súng, cậu e rằng mình đang nằm trong tình thế bất lợi.
Hai tên còn lại chạy thẳng đến Lục Thắng, cậu nhanh chóng phát hiện ra, dứt khoát đưa Silver muốn đánh rơi hai khẩu súng ấy nhưng bất thành, bọn chúng đủ thông minh để đứng cách xa cậu một khoảng, ai cũng biết Silver trong tay cậu là một vũ khí gϊếŧ người không dấu vết khi đánh cận chiến.
Lục Thắng cho dù có tài giỏi bao nhiêu nhưng trong tình thế khó đối phó này cũng sẽ xảy ra sơ suất, cậu bị một viên đạn bắn vào phần lưng ở vùng eo trái, máu đã bắt đầu chảy ra, thấm dần vào vạt áo sơ mi trắng. Đối với một sát thủ như Lục Thắng, chút đau đớn này cậu có thể xem như không khí, nhưng nếu đứng đây lâu, có lẽ mạng sống của cậu cũng không còn.
Lục Thắng leo theo cửa phụ ngồi vào trong xe, muốn khởi động xe chạy đi nhưng chưa kịp chạy đã bị một vài tiếng súng bắn vỡ nát bánh xe, nhưng có một điều bất ngờ rằng tiếng súng này khác hẳn với tiếng súng của hai người thuộc Assassin. Lục Thắng đưa mắt nhìn ra phía ngoài, cậu bất ngờ khi thấy xác của hai tên sát thủ Assassin đã nằm dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa là một vài người lạ mặt khác, và Lục Thắng nhận ra được hai người đi trước đó, người của Thiên Tần.
Alan và Akan sau khi xử lý xong vụ việc ở quán bar thì nhận được thông tin vị trí của Lục Thắng, bọn họ giao lại quán cho một vài tên thuộc hạ khác, sau đó là lên xe truy lùng cậu. Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, không gian đang dần trở nên tĩnh lặng hơn, tuy nhiên nơi diễn ra cuộc bắt giữ này lại càng trở nên căng thẳng và náo động hơn cả. Lục Thắng tránh được vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, thuộc hạ của Thiên Tần nguy hiểm hơn Assassin nhiều, và bây giờ cậu còn đang trong tình trạng bị thương, để thoát khỏi tay bọn họ là một điều khó khăn hơn cả.
Lục Thắng nhìn xung quanh một lượt, hai bên đường đi là một vùng vực không biết nông sâu. Không còn lối thoát, Lục Thắng thà nhảy xuống dưới thoát thân còn hơn là rơi vào tay của Thiên Tần, nghĩ đến vậy cậu lập tức mở cửa xe bước ra, nhìn về phía đám thuộc hạ đang chạy đến vây bắt mình, nhanh chóng lùi về sau rồi chạy đến sát vạch đường, tìm một vị trí tiếp đất hợp lý, không chần chừ nhảy ngay xuống phía dưới.
Âm thanh sột soạt vang lên, bàn tay Lục Thắng nắm được một nhành cây leo, Lục Thắng cắn răng chịu đựng cơn đau từ vùng eo sau lưng, máu càng ngày càng rỉ ra nhiều hơn trên lưng cậu, với tình thế như thế này, nếu không sớm thoát thân có lẽ cậu sẽ mất sức mà rơi xuống.
Lục Thắng đưa tay mò vào túi tìm điện thoại của mình nhưng không thấy, nhớ ra lúc nãy cậu lại để quên trên xe, tai nghe kết nối với Lâm Đăng và Trương Tử cũng để ở nhà, Lục Thắng một mình đối chọi không thể gọi hỗ trợ từ Lâm Đăng và Trương Tử.
Tiếng trực thăng vang lên trên bầu trời khiến Lục Thắng chú ý, ánh đèn chiếu rọi thẳng vào cơ thể đang cheo leo giữa vách đá, Alan và Akan thông minh đến mức bọn họ đã chuẩn bị sẵn cả trực thăng đến đây. Lục Thắng muốn thả tay nhưng vừa thả ra đã bị Alan bắt lấy tay kéo vào trong trực thăng của bọn họ, Akan theo đó khống chế cậu rồi trói lại, Lục Thắng chính thức bị Thiên Tần bắt giữ.
Alan sau khi nhìn Lục Thắng, anh cầm lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số.
"Thưa ngài, đã bắt được Light."
"Đem về đây."