Trán ông lão rịn mồ hôi, ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức tượng này, ông ấy càng thêm tin chắc quyết định đi theo Kiếm Thần của mình là đúng đắn – phải biết rằng, ngay cả tượng thần Quang Minh trong Tháp Thành cũng không mang lại cho ông ấy cảm giác chấn động đến thế! Bức tượng thế này, chỉ có thể gọi là thần tích!
"Dược Đàn, ngươi nói cho họ biết—"
Tư Không Tẫn ngừng lại một chút, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn nhiều.
"Thần linh xót thương thế nhân, không ngự trên điện cao."
Sau khi Dược Đàn nhắc lại câu này, đám dân làng vốn đang kích động bỗng dưng im bặt, ngơ ngẩn nhìn bức tượng giữa ruộng.
Mà Dược Đàn cũng rơi vào sững sờ.
Ngay khi Lê Ly tưởng hắn đã tiến vào trạng thái chợt hiểu, Dược Đàn đột nhiên nhìn chằm chằm Tư Không Tẫn, mặt mày lộ rõ vẻ cuồng hỉ.
"Câu này từng xuất hiện trong thoại bản ta thích nhất! Lẽ nào cô cũng thích xem thoại bản của Tà Đế Kiếm Tiên viết sao?!"
Lê Ly chậm rãi nhướng mi: "Hắn không xem, hắn chính là..."
"Ta chính là độc giả trung thành của Tà Đế Kiếm Tiên!" Tư Không Tẫn vội vàng ngắt lời Lê Ly, tiện thể liều mạng nháy mắt ra hiệu cho sư muội ngốc của mình im miệng.
Lê Ly hiểu ý, rất biết điều ngậm miệng lại, ôm bàn tay linh thạch bị gãy và cái chân cụt của ma tu đi nghiền bột.
Hồi lâu sau, Dược Đàn mặt mày hớn hở đi tới.
"Ta không ngờ đại sư huynh cũng thích xem thoại bản của Tà Đế Kiếm Tiên!"
"Những câu kinh điển mà hắn thuộc còn nhiều hơn cả ta!"
Lê Ly vô cảm gật đầu: "...Khá tốt."
Đại sư huynh đương nhiên là thuộc rồi, vì những câu đó đều do hắn viết, thậm chí mỗi tháng hắn còn cầm thoại bản mới vào kiếm trận tìm Lê Ly, hỏi nàng câu nào đó có đủ kinh điển, có đủ khí thế không.
Dược Đàn vẫn lẩm bẩm những câu kinh điển như "Mạng ta do ta không do trời", "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây", Lê Ly nghe mà tự dưng thấy ngón chân ngứa ngáy muốn đào đất.
Nàng quyết định chuyển hướng sự chú ý của Dược Đàn: "Bột linh thạch nghiền xong rồi, ngươi đi làm linh điền đi?"
"Ngươi cứ rắc thẳng xuống đất là được, mà nói đến Tà Đế kiếm tiên..."
"Ngày mai chúng ta đi hái nấm nhé?"
"Sáng nay ta với Tô San đại thẩm đi hái được cả một sọt lớn rồi, để ta kể cho ngươi nghe về Tà Đế kiếm tiên..."
"Không phải muốn trồng linh dược sao? Ngươi có hạt giống dược liệu không?"
Nhắc đến lĩnh vực sở trường của mình, sự chú ý của Dược Đàn cuối cùng cũng rời khỏi Tà Đế kiếm tiên.
"Không có, chỉ có một ít dược liệu cầm máu thông thường tìm được trước đó thôi, Trí Giả nói dược liệu tốt hơn đều ở trong Tháp Thành, hoặc là ở sâu trong dãy núi Ma Thú. Nói đến đây, vết thương của cô không sao, chứ đại sư huynh thật sự cần tìm thêm linh dược để giữ mạng..."
Không còn nghe thấy bốn chữ kia nữa, Lê Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát kéo Dược Đàn đi cùng tìm Trí Giả hỏi rõ chi tiết.
Trí Giả đang giúp đào sơn động, sau khi nghe rõ mục đích của họ thì vểnh vểnh tai cười.
"Đây không thành vấn đề, tuy không sầm uất bằng trong Tháp Thành, nhưng dân du mục chúng ta cũng có điểm giao dịch riêng, chuẩn bị hai ngày nữa ta sẽ dẫn các ngươi đi."
Sự chuẩn bị mà Trí Giả nói không phải là lời thoái thác, mà là thật sự cần chuẩn bị.
Nghĩ đến việc mấy người Lê Ly dường như vẫn luôn sống ở nơi chim không thèm ị… à không, là nơi được thần minh che chở, không có người ngoài nào dám đặt chân đến, Trí Giả đặc biệt giải thích cho họ một chút.
"Cứ mỗi khi song nguyệt tàn lụi kết thúc được mười ngày, các du dân sẽ tập trung tại một khu chợ ngầm cố định để trao đổi vật tư, dù sao không phải làng nào cũng có thợ rèn hay luyện dược sư."
Tô San vừa hô vừa đuổi mấy con gà Gugu từ trong lều cỏ tạm bợ dựng lên đi ra, trên cánh tay còn khoác một cái giỏ tre.
Trước ánh mắt mong đợi của Tư Không Tẫn, Tô San lấy hai quả trứng trong giỏ ra…
Thành kính dâng lên dưới chân tượng đá linh thạch.
Nhìn kỹ lại, mới qua một đêm, tượng đá linh thạch đã thu hoạch được vô số vật phẩm cúng dường, trong đó thậm chí còn có cả món thịt khô hiệu Hải Lỵ mà ba người đều thèm muốn!
Tư Không Tẫn: "..."
Tô San sau khi cầu nguyện xong với "thần tượng" liền mang số trứng còn lại đến: "Trí Giả nói các người muốn đến chợ đổi hạt giống dược liệu, mang theo số trứng này đi, có thể đổi được không ít thứ đâu."
Mấy dân làng khác cũng lục lọi những vật tư có thể mang đi trao đổi, lặt vặt cũng gom được kha khá.
Hải Lỵ cười tươi chất đồ vào lòng Dược Đàn: "Đây là thông lệ của Cự Mộc thôn chúng ta, mỗi lần cần đến chợ đổi đồ, mọi người đều sẽ cùng nhau góp vật phẩm trao đổi."
Lê Ly đăm chiêu gật đầu, một lúc sau, nàng ôm một đống sắt vụn đồng nát còn dính máu đi ra.
Dược Đàn chớp mắt, nhận ra đây là chiến lợi phẩm mà trước đó nàng đã lột từ trên xác bọn cướp.
"Vũ khí đều đã chia cho dân làng rồi."
Ngừng một chút, Lê Ly trải mấy túi tiền ra trước mặt Hải Lỵ: "Những thứ này có giá trị không?"