Mãi cho đến khi bị Lê Ly xách tay áo kéo về căn nhà gỗ nhỏ, Dược Đàn vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc.
Ai cũng biết, con đường tu hành có hai điều khó nhất, một là phi thăng, hai là dẫn linh lực vào cơ thể.
Điều đầu tiên thì không cần nói, Lê Ly trông cũng không giống người có thể phi thăng.
Nhưng dẫn linh lực vào cơ thể là một quá trình lâu dài, lại còn trong tình trạng vết thương chưa lành mà tu luyện lại, theo ước tính của Dược Đàn ít nhất cũng phải mất một năm!
"Tại sao chứ, thiên tài như ta cũng phải ngồi thiền bế quan suốt hai tháng mới thành công dẫn linh lực vào cơ thể, ta nhớ hôm qua cô còn nói chưa bắt đầu tu luyện, sao bị ma thú truy đuổi một lần đã đến Luyện Khí kỳ rồi!"
Lê Ly thành thật trả lời: "Vậy chỉ có thể là do ta thiên tài hơn ngươi thôi."
"... Ngoại môn đệ tử của Thiên Kiếm Tông các cô đều biếи ŧɦái như vậy sao?"
"Cũng không phải."
Nhìn thấy vẻ mặt bị đả kích của Dược Đàn, Lê Ly an ủi hắn: "Đệ tử bình thường của Thiên Kiếm Tông cũng cần hai ba tháng mới thành công, ngươi quả thật không tệ."
Dược Đàn cuối cùng cũng được an ủi phần nào: "Ta đã nói mà, đã nói ta thật ra rất khá, lúc trước đại tông môn như Vạn Pháp Tông cũng định thu nhận ta."
"Vậy sao ngươi không đi?"
"Làm pháp tu cũng dễ chết mà, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn là làm y tu an toàn nhất, tiếc là Dược Vương Sơn quá xa, ta sợ trên đường gặp ma tu, nên không đi tham gia khảo hạch của họ..."
"..."
Dược Đàn hùng hồn phân tích tỉ lệ tử vong của từng loại tu sĩ, cuối cùng vẫn là sự xuất hiện của Hải Lỵ và Tô San cắt ngang bài diễn thuyết dài dòng của hắn.
Trên mặt Hải Lỵ mang theo vẻ may mắn sống sót sau tai nạn: "Qua Tư và Hắc Thạch đi tiếp ứng Khỉ ốm bọn họ ở ngoài làng rồi, ta nghe nói chuyện của cô."
Nàng ấy đột nhiên quay sang Lê Ly, hai tay nắm chặt tay người sau, đôi mắt xanh lam sáng rực kinh người: "Ta nghe Hắc Thạch nói, nghe nói cô đã giải quyết một đám cường đạo, còn đuổi đi một con ma thú trung cấp! Thiên phú của cô quả thực còn kinh người hơn cả Qua Tư nữa, nếu có thể vào Tháp Thành, chắc chắn sẽ được ở lại trong đó!"
"Đúng vậy, trong đám du dân chúng ta đã lâu rồi không xuất hiện đứa trẻ mạnh mẽ như vậy." Tô San vui vẻ đặt Tư Không Tẫn trên lưng xuống, mỉm cười nói với hắn: "Đứa trẻ nhà ngươi thật lợi hại."
Tô San thuận tay nhét một quả trứng gà trong tạp dề vào bàn tay gầy gò của Tư Không Tẫn, cười nói: "Này, ở dưới hầm ta đã nghe thấy bụng ngươi kêu rồi."
Dược Đàn nhìn chằm chằm, xác nhận Tô San không còn trứng gà cho mình, chỉ đành tiếc nuối dựa vào bên cạnh Hải Lỵ: "Hải Lỵ tỷ, ma pháp trận này mở ra rồi có thể đóng lại không? Đợi lần sau ma thú đến rồi lại mở, tiết kiệm năng lượng dùng nhiều lần."
"Không còn cách nào khác." Nụ cười của Hải Lỵ trở nên chua xót: "Ma pháp trận này nhiều nhất chỉ có thể mở ba lần, đây là cơ hội cuối cùng. Lần này có lẽ chỉ có thể duy trì thêm một ngày nữa, mà song nguyệt thường mỗi tháng sẽ mờ đi hai ba ngày... Chỉ hy vọng hai ngày còn lại vận may của chúng ta tốt một chút, đừng gặp phải ma thú trung cấp nữa."
"Nói đến cũng thật nguy hiểm, lần trước ta và Qua Tư bọn họ cùng vào dãy núi Ma Thú thì đột nhiên song nguyệt mờ đi, cũng không biết tại sao lần đó vận may lại tốt như vậy, ngoài Slime ra lại không thấy bất kỳ ma thú nào! Thông thường vào lúc đó sẽ có rất nhiều ma thú xuất hiện trong dãy núi."
"Hả? Không phải có Slime sao?"
"Slime không tính là ma thú, chúng không có não, nếu hôm đó Hắc Thạch không bị ngã xuống vách núi, cũng sẽ không bị chúng mang đi."
Lê Ly cúi đầu im lặng, nghe đến đây trong lòng dấy lên nghi ngờ, không nhẹ không nặng đá Dược Đàn một cái, yêu cầu hắn nói hộ.
Dược Đàn không phản ứng, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm quả trứng gà trong tay Tư Không Tẫn.
May mà Hải Lỵ cũng nghĩ đến điều gì đó, quay đầu hỏi Dược Đàn: "Nói đến thì ngươi cũng là chạy đến làng chúng ta vào hai ngày đó, trên đường có gặp ma thú không?"
“Không có đâu, ta chỉ gặp một đám Slime thôi, nhưng sau khi ra khỏi dãy núi thì gặp một con Ma thú cấp thấp, ta đá một cái là nó bay luôn.”
Dược Đàn cố tình đứng dậy diễn tả lại một lần, rồi Lê Ly mới phát hiện ra cái chân mình vừa đá hình như vẫn còn ở bên cạnh…
“Ể? Chẳng lẽ thật sự có Thần minh mới giáng xuống dãy núi Ma thú, âm thầm phù hộ chúng ta sao?”
Câu hỏi của Hải Lỵ cuối cùng vẫn không có lời đáp, hai mặt trăng mờ ảo còn kéo dài thêm vài ngày nữa, bọn họ phải tranh thủ trước khi trận pháp phòng ngự ma pháp biến mất mà chuyển tất cả mọi thứ xuống hầm, hai ngày tới phải trốn trong hầm ẩm thấp lạnh lẽo để sống sót qua.
“Được rồi, ta đi bắt gà Gugu đây.”
Trước khi đi, Tô San mỉm cười đặt một quả trứng gà Gugu vào tay Lê Ly, nụ cười đầy ẩn ý: “Được rồi, lần sau muốn ăn trứng thì cứ nói thẳng với đại thẩm, không cần phải lén lút đá ta để ám chỉ nữa.”