Kiều Hân Hân xuống giường đánh răng rửa mặt, đun nước nấu cơm. Làm xong xuôi mọi việc, cô mở laptop bắt đầu gõ chữ. Cô viết liền tù tì bốn tiếng đồng hồ, hôm nay tốc độ khá nhanh nên mấy nhiệm vụ đang cần gấp cũng hòm hòm. Nhìn đồng hồ vừa vặn mười giờ, cô liền đăng nhập QQ.
Biên tập viên Lưu Niên xuất hiện đúng giờ, gửi cho cô một tệp tài liệu, trong đó là những điều cần lưu ý đối với họa sĩ đã ký hợp đồng.
Đại ý là họa sĩ và tác giả phải thường xuyên trao đổi để vẽ ra những bức minh họa bám sát nội dung tiểu thuyết nhất. “Thanh Sắc Hà Quang” là tạp chí bán nguyệt san, doanh số mỗi quý đều đứng đầu ngành nên khâu kiểm duyệt cực kỳ khắt khe.
[Đúng rồi, khi nào rảnh cô qua tòa soạn một chuyến nhé, cũng không xa chỗ cô lắm đâu.]
[Khi nào ạ?]
[Thứ Sáu tuần này đi, vừa hay có ba người mới cũng qua cùng cô luôn.]
Họa sĩ mới cần đến công ty để đào tạo một ngày. Tuy bên họ không có lương cứng nhưng giá khởi điểm của tranh minh họa cao hơn hẳn những nơi khác.
Lâm Ngọc Dương nói chẳng sai chút nào, nếu Kiều Hân Hân có thể trở thành họa sĩ độc quyền của họ, chất lượng cuộc sống của cô ít nhất sẽ được nâng lên vài bậc. Với thái độ làm việc nghiêm túc của cô, mỗi tháng kiếm năm triệu là chuyện đơn giản như đan rổ. Nếu trong cuộc bình chọn tranh minh họa được độc giả yêu thích nhất mỗi kỳ mà phiếu bầu của cô nằm trong top đầu, tòa soạn còn tăng giá thù lao cho cô nữa.
Giá khởi điểm của tranh minh họa là từ 200 đến 500 tệ một bức, còn tranh bìa thì dao động từ 1000 đến 2000 tệ. Tất nhiên với thâm niên hiện tại của cô thì muốn được chọn vẽ bìa là hơi khó nha bro, nhưng chỉ cần chăm chỉ cày cuốc thì chuyện lương tháng chục củ sẽ không còn là giấc mơ xa vời nữa!
Chuẩn bị đón anh trai ra tù nên căn hộ nhỏ này chắc chắn không đủ chỗ cho hai người rồi. Cô phải tính đến chuyện thuê một căn rộng hơn, hoặc thuê cho anh một căn tương đương ngay gần đây. Dù chọn phương án nào thì mấy tháng tới cô cũng phải nỗ lực cày tiền thôi.
Nghĩ về con đại bàng đen trong mơ, Kiều Hân Hân cũng không muốn tự làm khổ mình thêm nữa. Cô chỉ biết rằng, mình lại mơ về những ngày thơ ấu có anh và cô. Có lẽ vì cô nhớ anh quá mà thôi.
Tính ra anh trai đã đi tù được sáu năm, số lần hai anh em gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cứ nghĩ đến việc sắp được đoàn tụ là cô lại thấy mình như được nạp đầy “máu chiến”! Dù sao thì thứ Sáu mới đi tập huấn, sớm nhất cũng phải tuần sau mới nhận được việc vẽ minh họa, nên tuần này cô sẽ tập trung toàn lực để cày tiểu thuyết.
Viết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù giá viết thuê rẻ bèo nhưng kiến tha lâu cũng đầy tổ mà. Tháng này cô vẫn phải trông chờ vào mấy đồng nhuận bút còm này để trang trải cuộc sống đây.
Đến giờ nghỉ trưa, Kiều Hân Hân tạt qua phòng livestream ngó nghiêng một chút thì thấy số người trực tuyến vỏn vẹn đúng 3 mống. Khu vực bình luận sạch bong kin kít, chẳng có lấy một dòng tương tác nào.
So với hôm qua thì nhiệt độ đúng là tụt dốc không phanh, nhưng cũng đành chịu thôi, cô vẫn còn một đống bản thảo chưa viết xong.
Kiều Hân Hân khẽ nói với giọng hối lỗi: “Chắc phải tôi mất khoảng ba tiếng nữa mới viết xong, hay là đợi tôi viết xong rồi chúng ta cùng xem phim kinh dị nhé?”
Cô nhớ hôm qua có người đề nghị xem phim kinh dị, lúc đó cô đã từ chối nên trong lòng vẫn thấy hơi áy náy. Thực ra xem phim tại gia là thú vui yêu thích của cô, miễn là đừng bắt cô phải ra ngoài lông nhông là được.
Chỉ là hôm nay phòng livestream yên ắng đến lạ. Cô đợi một hồi vẫn không thấy ai lên tiếng, ngay cả Kaka - người mà hai hôm trước chỉ cần cô xuất hiện là thấy mặt - cũng có vẻ không ở đây.
Kiều Hân Hân gắp một đũa mì cho vào miệng. Mì trộn thêm tương ớt thì cũng thơm đấy, nhưng ngày ba bữa toàn mì thì đúng là… Cô xoa xoa cái bụng, lầm bầm: “Thèm ăn thịt quá, hay tối nay đi mua suất cơm đùi gà nhỉ…”