Chương 23

Cô trao đổi thêm vài câu với biên tập, cam đoan sẽ nộp bài đúng hạn. Xong xuôi, cô bắt đầu bắt tay vào thiết kế nhân vật cho bộ truyện tranh.

Mọi người trong phòng livestream chào nhau rồi cũng giải tán dần. Cuối cùng chỉ còn lèo tèo vài người nhưng chẳng ai lên tiếng. Sau cùng, số người trực tuyến chỉ còn lại đúng 1 người.

Kiều Hân Hân lúc đứng lên rót nước có ngẩng đầu nhìn một cái. Chẳng hiểu sao, dù vị khán giả duy nhất này không nói năng gì, cô cũng biết đó là ai. Xem đồng hồ đã là 4 giờ 45 phút, cô bèn lên tiếng chào: “Bạn sắp đi chưa?”

[Ừm, đợi thêm mười lăm phút nữa.]

Quả nhiên là Kaka.

Kiều Hân Hân khẽ cười: “Hôm nay là cuối tuần mà, bạn không đi chơi đâu à? À, bên các bạn cũng có cuối tuần chứ?”

[0-0 Có. Nhưng tui đang bị cấm túc, chẳng đi đâu được.]

Cấm túc? Kiều Hân Hân không hỏi thêm, cô sợ đυ.ng chạm đến chuyện riêng tư, dù sao cô và Kaka cũng chưa thân thiết đến mức đó.

Thời gian trôi nhanh, buổi livestream sắp kết thúc, Kaka để lại tin nhắn: [Mai gặp nhé ^_^]

Kiều Hân Hân vẫy tay trước màn hình: “Mai gặp lại.”

[Thông báo hệ thống: Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ livestream hôm nay. Số người trực tuyến cao nhất: 62. Lượt theo dõi nhiều nhất: 30.]

Kiều Hân Hân nhấp một ngụm nước rồi gọi: “W, cô ra đây một lát được không?”

[Chủ phòng Tiểu Kiều, có việc gì ngài cứ nói.] Giọng loli nhí nhố lại vang lên.

“Hôm nay có khán giả nhắc đến chuyện… ký chính thức? Nghĩa là sao vậy?”

[Đó là thử thách mà streamer nào cũng phải trải qua, một tuần thực tập, nếu lượt theo dõi đạt mốc 50 mới được ký chính thức.]

“Nếu không đạt thì sao?”

[Thì chia buồn với ngài, phòng livestream sẽ bị đóng vĩnh viễn.]

Kiều Hân Hân thẫn thờ một lúc, hóa ra Thái Dương TV cũng có kỳ thực tập à. Nhưng hôm nay lượt theo dõi đã được 30 rồi, còn tận năm ngày nữa, muốn cán mốc 50 chắc cũng không khó lắm đâu nhỉ?

Cô đâu có ngờ rằng tên bẩn bựa kia đã khiến phòng của cô bị “đóng băng” trên hệ thống, mấy ngày tới đừng nói là lượt theo dõi, ngay cả khách vãng lai cũng đừng hòng bén mảng vào.

Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên, Kiều Hân Hân mở ra xem, thấy một số điện thoại rất quen. Cô vốn lưu là “Lâm Ngọc Dương”, nhưng mở đầu tin nhắn lại là: “Chào cô Kiều, tôi là trợ lý của Lâm Ngọc Dương”… Nghĩ cũng đúng, cậu ấy làm sao dùng số cá nhân mà nhắn cho cô được.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, gửi cho cô thông tin liên lạc của biên tập Lưu Niên bên tòa soạn “Thanh Sắc Hà Quang”, dặn cô nhớ liên hệ.

Kiều Hân Hân chần chừ một lát rồi nhắn lại đúng hai chữ: Cảm ơn.



Về việc cộng tác với tạp chí “Thanh Sắc Hà Quang”, Kiều Hân Hân thực sự rất muốn được nhận vào đó. Hợp đồng trao đổi kia cô đã ký tên đóng dấu rành rành rồi, đời nào cô lại để nó đóng bụi một xó. Dù sao đi nữa, đây cũng là một cơ hội cực kỳ béo bở.

Cô liên lạc với biên tập viên theo địa chỉ được cung cấp. Vừa nghe thấy tên cô, người nọ đã bảo cô gửi vài tác phẩm qua để xem thử. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến không ngờ. Bình thường đến cái ngưỡng cửa của họ cô còn chẳng sờ tới được, vậy mà lần này lại thông qua một cách dễ dàng. Vì biên tập viên sắp đến giờ tan làm nên hai bên hẹn nhau sáng mai sẽ trao đổi cụ thể về công việc.

Tắt khung chat, Kiều Hân Hân tựa lưng vào ghế, lơ đãng ngắm nhìn mấy bức tranh minh họa mình vẽ.

Trình độ của cô thuộc dạng khá, kỹ năng cơ bản cực kỳ vững vàng, nhưng cô cứ cảm thấy trong tranh vẫn thiếu thiếu một cái gì đó. Mà rốt cuộc là thiếu cái gì thì chính cô cũng không tài nào gọi tên được.

Sáu giờ chiều, cô tắt máy tính, dọn dẹp mặt bàn rồi bắt đầu tổng vệ sinh nhà cửa. Căn hộ rộng sáu mươi mét vuông, gồm một phòng khách, một phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Quét tước từ trong ra ngoài cũng tốn kha khá công sức, cô loay hoay mãi gần hai tiếng đồng hồ mới xong.

Dọn dẹp xong xuôi, cô tự nấu cho mình một bát mì, vừa ăn vừa bật tivi xem mấy chương trình du lịch.