Chương 18

Lần này anh ấy về nước không ai hay biết, công ty muốn anh ấy xử lý xong “việc riêng” rồi mới chính thức công bố tin tức về nước phát triển sự nghiệp.

Lâm Ngọc Dương đẩy tập tài liệu trên bàn đến trước mặt Kiều Hân Hân, nói: “Cậu xem trước đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi tớ.”

Hửm? Kiều Hân Hân ngồi thẳng lưng lên, cầm bản hợp đồng trước mặt.

Mới xem được vài dòng, sắc mặt cô đã dần trở nên nặng nề.

Thỏa thuận bảo mật.

[Thỏa thuận bảo mật cái quần què gì vậy?]

[Đại minh tinh có khác, chậc chậc.]

[Bảo là hẹn hò ngọt ngào cơ mà? Chẳng lẽ tui mở nhầm kênh rồi?]

Ống kính quay chuẩn xác vào tờ giấy trắng mực đen kia, nội dung hợp đồng rất đơn giản, dễ hiểu. Kiều Hân Hân cảm thấy như vừa bị dội một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, trái tim đang đập rộn ràng bỗng chốc lặng hẳn đi.

Cô… rốt cuộc cô đang mong chờ điều gì cơ chứ?

Năm năm có thể thay đổi rất nhiều người, huống chi anh ấy lại chọn dấn thân vào con đường showbiz.

Lâm Ngọc Dương thấy cô thẫn thờ, tưởng cô có chỗ nào không hiểu, liền dùng lời của mình giải thích: “Thực ra cũng đơn giản thôi, cậu cũng hiểu tớ hoạt động trong giới này, mà định hướng lần này về nước không được phép để xảy ra bất cứ tin đồn nhảm nào. Cho nên… cậu phải đảm bảo sau này mọi trạng thái công khai của cậu đều không được liên quan đến tớ, những chuyện trong quá khứ tuyệt đối đừng bao giờ nhắc lại.”

“… Hôm nay cậu hẹn tớ đến đây chỉ để nói mấy chuyện này thôi sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy nên, cậu muốn tớ ký vào bản hợp đồng này?”

“Tụi tớ sẽ không để cậu phải ký không công đâu.”

Kiều Hân Hân chẳng biết phải nói gì nữa, cô chỉ cảm thấy thất vọng tràn trề — đây chính là Lâm Ngọc Dương tuổi hai mươi hai sao?

Mối tình đầu đẹp đẽ trong lòng cô bỗng chốc đổ vỡ hoàn toàn.

Vỡ tan tành không còn một mảnh vụn.

Hình bóng thời thiếu niên và người đàn ông trước mặt chồng lấp lên nhau, ngũ quan tuấn tú không thay đổi là bao, nhưng con người này sao mà xa lạ đến thế.

Lâm Ngọc Dương thản nhiên nói: “Công ty đã điều tra rồi, công việc của cậu dạo này có vẻ không được thuận lợi. Cậu biết tạp chí “Thanh Sắc Hà Quang” chứ? Đó là một tòa soạn rất lớn, tiểu thuyết của họ cần lượng lớn tranh minh họa. Nếu cậu ký hợp đồng này, để trao đổi, tớ có thể dùng quan hệ giúp cậu trở thành họa sĩ minh họa độc quyền của họ — vụ giao dịch này cậu chẳng thiệt đi đâu được.”

Làm sao Kiều Hân Hân lại không biết “Thanh Sắc Hà Quang” được, đó là tạp chí thanh xuân có lượng tiêu thụ cao nhất hiện nay. Hơn nữa công ty họ còn sở hữu tờ tuần san truyện tranh dài tập tên là “Cảnh Giới”.

Yêu cầu đầu vào của tòa soạn này cực cao, những người sống bằng nghề vẽ minh họa đều vỡ đầu mẻ trán muốn chen chân vào, có điều đội ngũ họa sĩ của họ lúc nào cũng ở trạng thái bão hòa, chẳng bao giờ thiếu người.

Kiều Hân Hân đã bao nhiêu lần bị từ chối thẳng thừng, tranh cô gửi đi lúc nào cũng bặt vô âm tín, cô thậm chí còn không biết biên tập viên bên đó đã thèm ngó qua chưa.

Thấy cô im lặng, Lâm Ngọc Dương hơi nhướng mày.

“Kiều Hân Hân, cậu nên cân nhắc cho kỹ, cơ hội như thế này hiếm lắm đấy. Nếu cậu ký được hợp đồng với họ, mức sống sau này của cậu ít nhất cũng tăng lên được hai bậc — chẳng ai lại đi từ chối tiền bạc hay là ước mơ của chính mình đâu, đúng không?”

Lâm Ngọc Dương đã âm thầm tích lũy sức lực suốt năm năm ở Hàn Quốc, cuối cùng mới có cơ hội tách ra hoạt động solo. Lần này lại ký kết với một công ty quản lý lớn, vất vả lắm mới có được nhiều nguồn tài nguyên tốt như vậy, anh ấy tuyệt đối không cho phép bản thân xảy ra bất kỳ sai sót nào.

“Tớ thích cậu.”

“Cái gì cơ?” Lâm Ngọc Dương ngẩn người.

[Á á á bác streamer tỏ tình rồi kìa? Không lẽ bác ấy định theo đuổi anh ta thật à?]

[qaq Anh này chảnh quá đi, tui ghét anh ta. Hân Hân ơi thiên hạ thiếu gì cỏ thơm, bác đừng có thèm dây dưa với anh ta nữa!]