Chương 17

Không gian nhà hàng rất nhã nhặn, tiếng piano du dương khẽ lướt nhẹ. Đang tầm giờ ăn trưa nên dưới sảnh khá đông khách. Nhân viên phục vụ dẫn Kiều Hân Hân đến trước cửa một phòng bao, cô ấy vén rèm lên, mỉm cười nói: “Mời quý khách vào ạ.”

“Cảm ơn cô.”

Kiều Hân Hân bước vào trong, phòng bao bốn chỗ ngồi không rộng lắm, cô liếc mắt một cái đã thấy Lâm Ngọc Dương đang ngồi phía bên trái.

Anh ấy đang nghe điện thoại, nghe thấy tiếng động liền ngẩng lên nhìn cô, thần sắc lộ chút lúng túng.

“Thế nhé, cô ấy đến rồi.”

Lâm Ngọc Dương gác máy, anh ấy đứng dậy, chìa tay phải về phía Kiều Hân Hân.

“Lâu rồi không gặp.”

Kiều Hân Hân nhìn người đàn ông trước mặt, năm năm trôi qua, anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hồi cấp ba anh ấy vốn đã luôn là tâm điểm chú ý của các bạn nữ, hai năm vừa rồi còn nổi đình nổi đám bên Hàn Quốc. So với những video giải trí thì anh ấy ở ngoài đời thực hơn và cũng cuốn hút hơn hẳn. Chỉ là ánh mắt kia lại bình lặng như nước, nhìn cô cứ như nhìn một người dưng qua đường chẳng chút liên quan.

Lòng bàn tay cô căng thẳng đến mức ướt đẫm mồ hôi.

Chần chừ một lát, cô nắm chặt tay lại để lấy bình tĩnh rồi mới chậm rãi chìa ra.

“Lâu rồi không gặp.”

Đầu ngón tay khẽ chạm, một cái bắt tay mang tính hình thức, Lâm Ngọc Dương rất nhanh đã thu tay về.

“Cậu ngồi đi.”

Từ lúc vào phòng, chân tay Kiều Hân Hân đã cứng đờ như khúc gỗ, cô bước từng bước nhỏ nhích dần về phía ghế. May mà Lâm Ngọc Dương đang bận chỉnh lại cổ áo sơ mi nên không thấy cảnh cô đi đứng lóng ngóng kiểu “cùng tay cùng chân”.

Phải làm sao đây, đối mặt với anh ấy, cô cảm thấy mình không thể hít thở bình thường được.

Thực ra… cô gặp người khác cũng hay bị vậy…

Nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng đến mức này!

[Nhan sắc anh này cũng ổn áp đấy chứ, tui chấm 7 điểm! (☆▽☆)]

[Á! Ước gì bồ tui cũng đẹp trai thế này thì tốt biết mấy! Huhu, tiếc là người yêu tui lại là kẻ mù đường chính hiệu ╭(╯^╰)╮]

[← Gái ơi nổ địa chỉ đi! Anh đảm bảo có mặt trong vòng một nốt nhạc!]

[Cảm giác bác streamer đang run lắm nè, không lẽ đây là buổi hẹn hò đầu tiên à? Dù sao thì Hân Hân cố lên nha, tui thích nhất là xem mấy kiểu kịch bản máu chó tự nhiên thế này 23333]

Kênh livestream náo nhiệt hơn hẳn thường ngày, không chỉ có các anh con trai mà còn rất nhiều chị em vào hóng hớt.

Dù sao thì trai đẹp ở tinh cầu cổ đại, tội gì mà không ngắm chứ!

[Huhu gửi tặng bác streamer 10 Đậu Quang nè]

[Hân Hân cố lên, những ngày Lily không có nhà, tui sẽ qua chơi với bác đúng giờ nha qaq]

[2333 bắt tay cái nào, tui cũng từ bên nhà Lily sang đây!]

[Hảo hán, hai cái người phản bội kia! Tui đi mách lẻo bây giờ!]

[← Tụi tui là người qua đường thôi, đâu có như ông là Kỵ sĩ hộ vệ]

[… Đợi tí, để tui đổi cái nick!]

Kỵ sĩ hộ vệ là danh hiệu fan cấp cao trong phòng livestream, phải tốn một đống Đậu Quang mới mua được, mà mỗi tháng còn bị reset nữa…

Thường thì những ai chịu chi tiền mua tước hiệu này nếu không phải fan cứng thì cũng là đại gia!

Số người trực tuyến trên kênh livestream ổn định ở mức hơn năm mươi người, mọi người tán gẫu rất rôm rả, còn Kaka vẫn chưa thấy xuất hiện.

Không khí trong phòng bao có chút nghiêm túc quá mức, Kiều Hân Hân chẳng biết phải nói gì, còn Lâm Ngọc Dương thì cứ mải mê với cái điện thoại.

Phải mất vài phút sau, anh ấy mới ngẩng đầu lên hỏi: “Mấy năm nay cậu sống thế nào?”

Một lời chào hỏi khách sáo đến cực điểm.

Kiều Hân Hân suy nghĩ một chút rồi khẽ đáp: “Tớ vẫn ổn.”

Lâm Ngọc Dương có vẻ không mấy mặn mà với cô, ngoại trừ lúc nói chuyện thì nhìn cô, còn lại thời gian anh ấy toàn làm việc riêng.

Hơn nữa chủ đề câu chuyện cũng rời rạc, không giống với viễn cảnh tái ngộ mà cô hằng tưởng tượng chút nào.

“Còn cậu?” Kiều Hân Hân hỏi ngược lại.

“Tớ khá bận, sau này chắc còn bận hơn nữa.”