Chương 15

[Bồ lại tới à?]

Kaka nhận ra người quen.

[Đúng rồi, chủ phòng Lili xin nghỉ rồi, hix hix cô ấy không live làm cuối tuần của tui buồn nhất thế giới QAQ]

Hôm qua anh thấy Kiều Hân Hân suốt ngày gõ chữ, còn tưởng cô sẽ chẳng đi đâu nữa, không ngờ hôm nay lại có bất ngờ thế này.

[Hóng quá đi mất, haha, lại sắp được xem phố xá cổ kính náo nhiệt của Trái Đất rồi!]

Sau khi Kiều Hân Hân thay đồ xong, hình ảnh phòng livestream trở lại bình thường, cô đứng trước gương chải tóc. Có lẽ vì cái tiêu đề hôm nay khá hút khách nên loáng một cái trong phòng đã tụ tập mười mấy người xem.

Cô chải một kiểu tóc đơn giản, tóc dài buộc nửa đầu, dùng một chiếc kẹp tóc màu xanh cài lại.

Hình như đã lâu lắm rồi cô không sửa soạn kỹ càng như thế này. Bộ đồ này tuy đã từ vài năm trước… nhưng so với mấy bộ khác thì vẫn xịn hơn nhiều.

Thực ra cô không muốn mặc bộ này ra ngoài cho lắm, cứ thấy ngượng ngùng sao ấy.

Bộ đồ này… là Lâm Ngọc Dương tặng mà.

Ngày hôm đó là sinh nhật mười bảy tuổi của cô, cũng là ngày cậu ấy rời đi. Kiều Hân Hân vẫn luôn nâng niu bộ quần áo cậu ấy tặng, mỗi lần chuyển nhà cô đều mang theo, chưa bao giờ quên.

Bởi vì cậu ấy từng nói: “Lần sau gặp lại, mặc cho tớ xem nhé.”

Lúc nói câu đó chắc cậu ấy nghĩ hai người sẽ sớm gặp lại nhau thôi, không ngờ chớp mắt một cái đã là năm năm.

Tim Kiều Hân Hân đập rất nhanh, cô cầm lấy khẩu trang rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Lần cuối cùng đi ăn cơm với người quen là khi nào nhỉ? Cô đã không còn nhớ rõ nữa. Trong ký ức, năm anh trai xảy ra chuyện cũng là năm cô vừa tốt nghiệp cấp ba, sau đó bôn ba khắp nơi mới đến được Đông Xuyên này.

Ngành tạp chí ở đây khá phát triển, nhờ đó mà một người sống bằng nghề vẽ minh họa như cô cũng có thể miễn cưỡng đủ ăn đủ mặc. Bình thường việc gửi và nhận bản thảo đều qua mạng cả, họa hoằn lắm cô mới phải ghé qua tòa soạn một chuyến. Kiều Hân Hân nắm chặt điện thoại, dùng ứng dụng bản đồ để tra cứu lộ trình đến nhà hàng mà Lâm Ngọc Dương đã hẹn.

Cũng không xa đây lắm, chỉ cần đi tàu điện ngầm bốn trạm là tới.

Kiều Hân Hân cứ mãi nghĩ về việc sắp gặp Lâm Ngọc Dương nên chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến phòng livestream. Trong khi đó, ống kính lại đang bắt trọn khung cảnh xung quanh, khiến đám khán giả hiện rõ vẻ phấn khích tột độ.

[Oa, khu tập thể này trông cổ kính quá đi mất! Tui muốn dọn vào đó ở thử quá má ơi QAQ]

[Nghe bảo người Trái Đất hiếu khách lắm, không giống như dân Kỷ Nguyên Mới ai nấy đều lạnh như tiền đâu.]

[<- Dù công nghệ lạc hậu thật đấy, nhưng cái cảm giác nguyên thủy này phê chữ ê kéo dài.]

[Giá mà được đi du lịch “quả cầu nước nhỏ” một chuyến nhỉ! Tiếc quá, để bảo vệ mấy hành tinh cổ, đường ray Ngân Hà còn chẳng cho phép bắc qua đó nữa là QAQ]

Phòng livestream dần trở nên náo nhiệt, riêng Kaka vẫn im hơi lặng tiếng. Có những lúc số người trực tuyến vọt lên tới tận bốn, năm mươi người!

Dù Kiều Hân Hân đã quên sạch sành sanh vụ này, nhưng điều đó chẳng hề ngăn cản được sự tò mò của tất cả mọi người đối với “hành tinh cổ đại”. Bởi lẽ streamer người Trái Đất thực sự quá hiếm, giờ bới cả nền tảng lên chắc cũng chẳng tìm được người thứ hai. Vì vậy, cho dù chủ phòng có “nghiệp dư” đến đâu thì khán giả vẫn tự tìm được niềm vui cho riêng mình…

[Tàu điện ngầm đông nghẹt luôn kìa! Nghe nói Trái Đất là nơi đông dân nhất trong các hành tinh luôn đó!]

[Thế có bao nhiêu người vậy bồ?]

[Vài tỷ đấy chứ đùa =v=]

[Á á á mấy ní nhìn đằng kia kìa! Có gái xinh!]

[23333 Chân mướt đấy nàng ơi…]

[Vờ lờ (‵o′)凸 Lão già đằng kia sao lại đứng sát thế? Định dê xồm à?]

[Quản gia W làm tốt lắm (giơ ngón cái)]

Khung hình của phòng livestream đều do Quản gia W điều phối, nó vẫn luôn tìm kiếm những góc máy đáng xem nhất trên tàu điện ngầm. Nhưng đúng là đàn ông ở hành tinh nào cũng thế, họ vẫn khoái xem gái xinh nhất.