Chương 4

Đó là nụ cười ngây thơ, quen thuộc mà mọi người vẫn biết, đặc trưng của cậu.

"Atem, tớ sẽ làm đối thủ của cậu."

Cậu nói, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

"Tớ sẽ đấu với cậu."

Cậu lặp lại: "Đây là trách nhiệm thuộc về tớ."

Cậu thấy ánh trăng xuyên qua thân ảnh trong suốt của vị Vua Thiếu Niên cổ xưa.

Vì ánh sáng không bị khúc xạ, nên cậu không thể thấy rõ biểu cảm của Pharaoh lúc này.

"... Được rồi."

Cậu nghe thấy nửa kia trả lời.

"Vậy thì nhờ vào cậu, Chiến hữu."

Vua Thiếu Niên dùng giọng nói dịu dàng hơn cả cơn gió ấm áp đêm nay để trả lời người chiến hữu của mình.

Giọng nói dường như mang theo ý cười, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nửa trong suốt bị ánh trăng xuyên qua vẫn khiến người ta không thể nhìn rõ.

...

"Yugi, tôi chỉ chấp nhận cậu tham gia cuộc quyết đấu cuối cùng này.”

“Cánh Cổng Minh Giới sẽ đưa kẻ thất bại vào cõi chết. Pharaoh là bất khả chiến bại, và tôi, với tư cách là tộc giữ mộ, tuyệt đối không cho phép bất cứ người hiện thế nào phải hy sinh vì nó.”

“Cho nên, người duy nhất quyết đấu chỉ có thể là cậu.”

“Điều tôi cần không phải là cậu với tư cách một Người Quyết Đấu, mà là cậu với tư cách một Chiến Hữu để đấu với Pharaoh.”

“Chỉ có cậu mới có thể đưa Pharaoh vào Cổng Minh Giới.”

Dưới ánh mặt trời chói chang, giữa sa mạc đầy gió cát, người phụ nữ đó đã đưa ra lời giải thích này.

Rốt cuộc, đó chỉ là cách để ép nửa kia của cậu phải nhân nhượng mình thôi.

Cậu thầm nghĩ một cách chán nản trong lúc đang quyết đấu.

Vị Vua Thiếu Niên ở đối diện rõ ràng đang nhường nhịn cậu một cách vô điều kiện. Cái gọi là "trận chiến quyết liệt không khoan nhượng", hay "cuộc đối đầu nghẹt thở lay động lòng người"... Tất cả chỉ là cái nhìn của người ngoài.

Là người trực tiếp tham gia trận chiến, cậu hiểu rõ hơn ai hết: nửa kia của cậu đã hết lần này đến lần khác để chiến thuật tấn công của cậu được hình thành mà không hề cản trở.

Từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng ra bất cứ đòn sát thủ nào với cậu.

Lời Ishizu nói lại vang vọng trong đầu cậu:

“Ngài ấy sẽ không chút do dự đưa tất cả những người đấu bài khác, trừ cậu, vào Cổng Minh Giới.”

“Vì Pharaoh muốn ở lại bên cạnh cậu.”

Ta muốn ở bên em mãi mãi, ngay cả khi không tìm lại được ký ức của mình cũng không sao.

Đồ ngốc.

Cậu nghĩ, chóp mũi đột nhiên cay cay.

Đương nhiên là Yugi không bao giờ muốn để cho người kia rời đi, càng không bao giờ muốn là người tự tay đẩy đối phương vào chỗ chết.