Chương 9: Quỳ sang một bên đi

"… Một đám ô hợp."

Nàng đáng lẽ nên sớm đoán được, thủ hạ của một tên ngu ngốc thì làm gì có đứa nào ra hồn.

Chỉ có một người, mặc cẩm hắn màu vàng, vẫn đứng tại chỗ, đang nhìn nàng cười lạnh.

"Ninh Hi Nguyên."

Ninh Hi Nguyên lờ đi, xoay người định rời khỏi.

Tất cả những chuyện không thể đối mặt trực diện với cái chết đều không thể khiến nàng có hứng thú.

"Ninh Hi Nguyên, lời nói dối rồi cũng có ngày bị vạch trần!"

"Đại hội tông môn, ta nhất định sẽ xé toạc bộ mặt giả tạo của ngươi trước bàn dân thiên hạ."

Nói xong, người đó sải bước rời đi.

Ninh Hi Nguyên không hề động lòng.

Xé đi, ai mà thắng nổi một kẻ ngốc chứ.

Chỉ là, khi đứng trước mặt Yến Kỳ An, nàng hơi dừng lại một chút.

Ninh Hi Nguyên: "Đứng dậy."

Giọng nói khàn khàn không giấu nổi vẻ bực bội, việc phải suy nghĩ nhiều thế này thật khiến người ta mệt mỏi.

Yến Kỳ An cười.

Xem kìa, quả nhiên là vậy, giả nhân giả nghĩa muốn đối tốt với hắn.

Trò chơi đùa giỡn lòng người… thú vị hơn nhiều so với việc tra tấn thể xác đơn thuần.

Ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy vạt váy dính đầy máu của Ninh Hi Nguyên, hắn ngẩng đầu, dùng tư thế của kẻ bề dưới mà ngưỡng vọng.

Thiếu niên ôn hòa, lúc cười lên trông sạch sẽ trong veo, tựa như một viên mỹ ngọc được điêu khắc tỉ mỉ.

"Tạ ơn Thiếu tông chủ quan tâm."

Giọng của Yến Kỳ An không có góc cạnh, tựa như dòng suối sau những ngày đầu xuân, chầm chậm chảy trôi, khiến lòng người vương vấn một hơi ấm.

"Chỉ là việc quỳ phạt này là do Đại trưởng lão…"

Thiếu niên ho một tiếng, bàn tay nắm lấy vạt áo Ninh Hi Nguyên hơi run rẩy.

Rõ ràng là một vị công tử như ngọc, lại khiến người ta không kìm được mà nảy sinh lòng thương tiếc.

Trong lòng Yến Kỳ An vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn không có nhiều cảm giác nhục nhã.

Từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, tỏ ra yếu đuối và giả tạo là những thủ đoạn mà hắn đã sớm thành thạo.

Nếu Ninh Hi Nguyên đã muốn chơi mấy trò vặt vãnh này với hắn, thì hắn sẽ khiến ả phải cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân hắn!

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Yến Kỳ An dần trở nên rạng rỡ.

Như vậy… có ý nghĩa hơn nhiều so với việc gϊếŧ ả.

"Quỳ sang một bên đi."

"Chắn đường rồi."

Giọng nói của thiếu nữ đã hoàn toàn nhuốm đầy vẻ bực bội.

Ninh Hi Nguyên túm lấy váy mình, thô bạo giật ra khỏi tay Yến Kỳ An.

Tay còn lại thì day day thái dương.

Mệt quá.

Cuộc sống nhạt nhẽo vô vị, một cái xác đang đóng giả làm người.

[…]

Yến Kỳ An: "…"

Nụ cười ôn hòa trên mặt hắn cứng đờ, ngay cả sự hưng phấn sinh ra từ sát ý cũng dần tan biến.

Hắn vừa nghe thấy cái gì?

Mãi cho đến khi xung quanh hoàn toàn không còn tiếng động, Yến Kỳ An mới có phần cứng ngắc đưa tay lên sờ dải lụa trắng trên mắt.

Đùa giỡn lòng người?

Rốt cuộc là hắn bị chạm dây thần kinh nào mà lại đi đánh giá cao Ninh Hi Nguyên chứ!

Rõ ràng là ả chỉ coi hắn như một món đồ chơi để tiêu khiển.

Ngón tay thon dài siết chặt dải lụa, lần đầu tiên hắn có cảm giác tức giận vì bị trêu đùa.

Ninh Hi Nguyên!

Thật đáng chết.



[Cưng ơi, nói cho rõ nhé, chúng ta là hệ thống cứu rỗi.]

Thấy thiếu nữ tắm xong, đặt đầu xuống là ngủ, hệ thống liền lồm cồm bò dậy.

[Có đó không? Cưng ơi!]

[Có đó không?]

[Tít tít!]

[…]

[Cưng không muốn chết nữa à?]

"Chết thế nào?" Ninh Hi Nguyên mở mắt, hai tay đặt bên ngoài chăn, nằm thẳng tắp, vô cùng an nhiên.

[…]

[Cứu rỗi phản diện, sưởi ấm hắn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho cưng đi chết.]

Ninh Hi Nguyên: "…"

"Phiền phức."

Nàng đã xem rồi, loại biếи ŧɦái trông có vẻ ôn hòa vô hại như Yến Kỳ An, hoàn toàn không phải là món rau mà một kẻ đã chết như nàng có thể xơi được.

Gặp chuyện khó giải quyết thì cứ ngủ trước đã, chuyện phiền phức thế này mai là quên ngay.

[… Chết tiệt! Phù, cưng ơi, có Thiên Đạo ở trên, muốn chết thì cưng có lẽ chỉ có thể bị Yến Kỳ An gϊếŧ thôi đó.]