Chương 7: Ta khuyên ngươi nên lắc cho não phẳng lại rồi hẵng nói chuyện với ta

Thiếu nữ đứng trên vạn người, chiếc váy sặc sỡ vẫn còn vương những mảng máu lớn chưa khô.

Những giọt máu trên má nàng, nào có đỏ rực yêu ma bằng nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt.

Bọn họ không chút do dự mà tin rằng, Thiếu tông chủ nổi điên sẽ gϊếŧ người.

Ngay cả chính Ninh Hi Nguyên cũng đang im lặng.

Nàng vốn chỉ định đứng lên tranh luận đến cùng, dập tắt tia hy vọng sống sót của mình, không ngờ chiếc ghế sau lưng lại tan thành tro bụi.

[Cưng ơi, hàng do hệ thống sản xuất, đảm bảo chất lượng cực ngầu.]

Mảnh vỡ bắn ra sượt qua gò má Yến Kỳ An, để lại một vệt máu.

Đầu ngón tay thiếu niên khẽ lướt qua.

Làm sao đây, hắn sắp không nhịn được mà muốn gϊếŧ người rồi.



Ninh Hi Nguyên nghênh ngang bỏ đi, Tam trưởng lão lập tức nổi giận, đuổi tất cả mọi người cút đi.

Chẳng mấy chốc, đại điện đông nghịt người chỉ còn lại vài bóng thưa thớt.

"Đúng là quá đáng! Quá coi trời bằng vung!"

Tam trưởng lão đập vỡ chiếc đèn pha lê bên cạnh, tiếng loảng xoảng giòn tan vang lên.

Một nha đầu mười mấy tuổi mà dám trèo lên đầu ông ta!

Chết tiệt, quá chết tiệt!

Ngay sau đó, ông ta nheo mắt lại, nhìn về phía đại đệ tử bên cạnh: "Triêu Dương, ngươi nói tu vi của nó là giả, hơn nữa không phải kiếm tu, chuyện này là thật hay giả?"

Đại đệ tử dõng dạc nói: "Con đã chính tai nghe thấy!"

Tam trưởng lão: "Tìm mấy người đi dò xét thử xem."

Phù Đồ Tông lấy kiếm tu làm trọng, các đời Tông chủ đều phải là kiếm tu.

Nếu Ninh Hi Nguyên không phải…



"Hi Nguyên."

Bị Quý Thanh chặn đường, Ninh Hi Nguyên hoàn toàn không ngờ tới.

"Lạt mềm buộc chặt cũng phải có chừng mực thôi."

"Chuyện ngươi bao che cho Ma tộc cũng đừng hòng làm lớn đến tai Tông chủ."

"Đưa Đan Dương Thảo cho ta, mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua."

Quý Thanh chắn trước mặt Ninh Hi Nguyên, lạnh lùng nói.

Ninh Cẩn sắp đột phá, cây Đan Dương Thảo duy nhất trong trăm năm nay lại đang ở trong tay Ninh Hi Nguyên.

Huống hồ, Ninh Hi Nguyên ngưỡng mộ hắn ta, cả Phù Đồ Tông này đều biết.

Tuyệt đối không thể thay đổi thái độ chỉ sau một đêm.

Hắn ta chỉ cần cho chút ngon ngọt…

"Cho thì không được đâu."

"Trừ khi ngươi gϊếŧ người cướp cỏ."

Ninh Hi Nguyên đứng trên thân kiếm, đến một ánh mắt cũng lười cho Quý Thanh.

Quý Thanh: "Ngươi!"

Ninh Hi Nguyên cắt ngang: "Ta khuyên ngươi nên lắc cho não phẳng lại rồi hẵng nói chuyện với ta."

Cái thời buổi gì thế này, đồ ngốc cũng có thể làm nam chính được.

Thiếu nữ ngự kiếm bay đi, chỉ để lại giọng nói có phần chán chường, vang vọng khắp cả ngọn núi.

"Ngươi là đóa hoa trên vách đá, nhưng cũng là hạt cát giữa biển người, là lá la…"

Quý Thanh nhìn theo bóng lưng của Ninh Hi Nguyên, ánh mắt hung tợn.

Thật muốn gϊếŧ ả ngay bây giờ!

Đợi thêm một thời gian nữa, đợi vết thương cũ của hắn ta lành lại, đợi hắn ta không cần phải ngụy tạo thân phận ở Phù Đồ Tông này nữa.

Nhất định… sẽ gϊếŧ ả.



Thiếu tông chủ ở tại Thanh Loan Phong, Ngô Đồng Điện.

Đây là cung điện xa hoa lộng lẫy nhất toàn cõi Phù Đồ Tông.

Lúc Ninh Hi Nguyên đáp kiếm xuống trước cửa cung điện, vừa hay thấy một đám đệ tử nội môn đang vây ở đó.

Những lời chửi rủa khó nghe, ác ý vang lên không ngớt.

"Yêu nghiệt Ma tộc mà cũng dám nghênh ngang ở Tu Chân giới của chúng ta! Đúng là không biết sống chết."

"Dựa vào cái mặt này mà được Thiếu tông chủ sủng ái, lấy sắc hầu người, không biết liêm sỉ."

"Nếu không phải Thiếu tông chủ không phân phải trái, chẳng màng nhân nghĩa, thì đã nên đem loại yêu nghiệt như ngươi ra tùng xẻo rồi!"

"…"

Giữa đám đông là một Yến Kỳ An đang quỳ.

Hắn không nhìn thấy, thế nên những âm thanh bên tai lại càng trở nên đáng ghét hơn.

Chẳng qua chỉ là những tiếng gào thét trước khi chết của một đám người sắp xuống mồ mà thôi.

Hắn trước nay vẫn luôn nhân từ lại thấu tình đạt lý, có thể cho phép bọn họ nói thêm vài lời trăng trối.